Hắn đùng đùng tức giận đến lều giam lỏng Ly Lịch: “Ngươi muốn chết đến vậy hả?”
Ly Lịch được thả trói nhưng trước đó đã uống nhuyễn cân tán, hoàn toàn không có chút sức lực phản kháng nào, bấy giờ dáng vẻ không thiết sống càng khiến hắn đáng lo ngại hơn.
“Không trả lời? Hình như ta quá nuông chiều ngươi nên ngươi mới như vậy nhỉ?” Doãn Hòa thẹn quá hóa giận.
Ly Lịch vẫn không nhìn hắn, cũng không đáp lại.
Doãn Hòa càng tức giận hơn: “Được rồi, là ngươi tự chuốc lấy!”
Nói xong hắn quay ra lều, ra lệnh: “Đưa người vào.”
‘Cạch’ Nam nhân bị trói gô bị binh lính đẩy quỳ xuống sàn một cái tạo thành tiếng động lớn, Ly Lịch nhìn qua đó, sững sờ trừng cả mắt.
“Ca.”
“A Ly đừng sợ, ca không sao.” Hàn Thừa dáng vẻ ôn nhu nở một nụ cười trấn an.
“Thả Hàn ca ca ra!” Ly Lịch phẫn nộ quay phắt lại nhìn Doãn Hòa.
Bấy giờ Doãn Hòa mới có cảm giác được chú ý, hắn lệch lạc đắc ý cười một cái, ngay sau đó hai tiếng ‘lạch cạch’ vang lên, hai tay Ly Lịch bị trói lại vòng qua cổ Doãn Hòa, mông đặt trên đùi hắn, y phục từng lớp bị thô bạo xé bỏ.
Ly Lịch giãy giụa, mặt vừa đỏ vì xấu hổ lại chuyển tái xanh, phức tạp không thôi: “Buông ta ra, đồ điên, đê tiện, khốn nạn… hư, hức, cặn bã… hức!”
Phía Hàn Thừa cũng kích động, khuôn mặt thư sinh nho nhã của hắn hiếm khi hiện rã vẻ phẫn nộ như thế: “Súc sinh, thả A Ly ra!”
Doãn Hòa nhếch môi, đắc ý liên tục cho tay ra vào hậu huyệt của Ly Lịch.
Ly Lịch cắn vai hắn, tuyệt vọng cầu xin: “Tha cho ta đi, đừng, đừng trước mặt Hàn ca ca, ta xin ngươi…”
Doãn Hòa vô sĩ ra điều kiện: “Ngươi hứa trở thành sủng nam của ta, ta sẽ thả Hàn Thừa.”
“A Ly đừng khuất phục, ca từ sớm đã trúng độc nan giải, chuyến này cứu đệ chỉ là thử vận may thôi, đệ đừng vì ta khiến bản thân hối hận.” Trước khi hai người kia phản ứng lại lời nói của Hàn Thừa, hắn dứt lời liền không chút do sự cắn lưỡi tự sát.
“Ca!!!” Ly Lịch đẩy Doãn Hòa, ngay sau đó không đủ sức liền té ‘ạch’ xuống nhưng hắn không kêu đau, cứ thế bò qua chỗ Hàn Thừa, nước mắt lách tách kéo dài một chuỗi trên đất, hắn máy móc lay Hàn Thừa: “Ca, đừng vậy mà ca, ca… tỷ tỷ phải làm sao?”
Doãn Hòa cũng bất ngờ vì hành động của Hàn Thừa, bấy giờ hắn mới phản ứng lại thì đã quá muộn màn: “A Ly, đừng khóc mà…”
Doãn Hòa bất giác gọi “A Ly” mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
‘Chát’ Ly Lịch dùng sức tát một cái trên mặt Doãn Hòa, sau đó hắn ôm đầu, hét lên một tiếng điên dại tan nát tâm can: “Ahhhhhh!!!”
Bi kịch này chính Doãn Hòa cũng không dám đối diện, vì vậy cứ thế làm lơ đi. Ngu đần tưởng rằng qua một thời gian Ly Lịch sẽ chấp nhận được hiện thực, không ngờ hắn vẫn sống trong tình trạng điên điên dại dại, thường xuyên hét lớn và rất bài xích Doãn Hòa.
“Súc sinh buông ta ra, á buông ra!”
“Ngươi đừng lại đây!”
“Hung thủ giết Hàn ca ca, ta sẽ giết ngươi!”
“Mẹ kiếp!” Doãn Hòa như muốn phát điên theo Ly Lịch mà chửi đổng một tiếng bất lực.
Trong khi đó Ly Lịch vẫn không ngừng chửi rủa hắn.
“Cút đi, đồ dối trá!”
“Ác quỷ! Khốn nạn!”
“Á đừng lại đây, ưm!”
Doãn Hòa nghe chửi tới bực, hắn tức điên khóa người Ly Lịch lại, cưỡng ép Ly Lịch im miệng.
“Chó má — ưm, mẹ— hư ức… ah…”
Một hồi triền miên lăn lộn thống khổ tâm can, Ly Lịch sức cùng lực kiệt bị Doãn Hòa gắt gao ôm vào lòng, bấy giờ bỗng nhiên hắn có biểu hiện thần trí tỉnh táo, hỏi một câu: “Tại sao ngươi không chịu buông tha cho ta vậy?”
Doãn Hòa không đời nào thừa nhận bản thân động tâm với mục tiêu của mình, hắn ngạo mạn trả lời đáp án mà bản thân cho là không mất mặt nhất: “Bởi vì A Ly xinh đẹp.”
Ly Lịch trầm mặt, sau đó cười đến nước mắt không thể rơi tiếp mới kiệt sức thiếp đi.