Hắn có phải là người bị dùng xong thì vứt bỏ hay không. Hay là nói con lớn không đáng giá bằng con nhỏ. Tiêu Minh Xuyên có chút phiền muộn, sau đó lắc đầu. Mặc kệ nói như thế nào, chuyện phụ hoàng nhờ hắn đã hoàn thành rồi. <HunhHn786>
Cố An Chi tìm được Tiêu Duệ khi hắn đang nằm trên giường nệm dưới tàng cây bên cạnh hồ hóng mát, mấy đứa trẻ đang vui vẻ đùa nghịch dưới nước.
Thanh Loan không cần nói, nó ở trong núi từ nhỏ không cần người dạy cũng biết bơi. Tiêu Lĩnh không biết bơi nhưng cũng thông minh học không bao lâu đã nổi được trên mặt nước. Tiêu Ý Hành nhỏ nhất ghé vào trên lưng thị vệ cười khanh khách.
Tiêu Duệ nằm trên giường nệm giống như đã ngủ, Cố An Chi đi đến bên cạnh cũng không có động tĩnh.
Tiêu Duệ ngủ cũng không sâu, Cố An Chi ngồi xuống liền mở mắt.
“Đã đến rồi sao?”
Giọng Tiêu Duệ lộ ra vui mừng. An Chi chạy tới tìm vào lúc này xem ra Minh Xuyên đã nói chuyện kia.
“Vì sao không uống thuốc?”
Dù thị vệ đều là người của Tiêu Duệ nhưng Cố An Chi vẫn ép giọng rất thấp.
Tiêu Duệ cứng đơ. An Chi có ý gì đây, hắn chẳng lẽ không chào đón đứa con này.
“Thuốc đắng quá, ta không thích.”
Tiêu Duệ giận dỗi quay mặt đi.
“A Duệ có biết chuyện này sẽ nguy hiểm hay không?”
Cố An Chi mạnh mẽ đem mặt Tiêu Duệ xoay lại, cùng mình đối mặt.
“Kỳ thật cũng không có gì, đứa nhỏ này rất ngoan, so với Xuyên Nhi còn ngoan hơn.”
Cố An Chi thở dài, biểu tình trở nên nhu hòa, thấp giọng hỏi:
“Có bao nhiêu lâu rồi? Đại phu có xem qua chưa?”
Tiêu Duệ cúi đầu, tránh ánh mắt của Cố An Chi, chần chờ một lát mới nói:
“Sắp ba tháng……”
“Cái gì?”
Cố An Chi bị Tiêu Duệ làm sửng sốt, truy hỏi.
“Vì sao không nói sớm?”
“Ta sợ nói sớm…. An Chi không muốn giữ nó.”
Cố An Chi nghe vậy hơi hơi nheo mắt, ánh mắt ẩn chứa thần sắc u tối không rõ:
“A Duệ thật sự nghĩ như vậy sao?”
Tiêu Duệ vốn nằm lúc này chống hai tay ngồi dậy, tiến đến bên tai Cố An Chi nhẹ giọng nói:
“Được rồi, ta biết An Chi lo lắng cho ta. Ta không phải nói suông đâu? Nhìn xem đứa nhỏ này đối với ta thật sự không có ảnh hưởng gì.”
“Thật sự không có việc gì sao?”
Cố An Chi vẫn có chút hoài nghi. Nhìn Tiêu Duệ bề ngoài trẻ hơn tuổi, nhưng dù sao cũng đã hơn bốn mươi, cái tuổi này mà còn mang thai sinh con, Cố An Chi sao có thể không lo lắng cho được.
“Đương nhiên không có việc gì, An Chi xem ta có chỗ nào không thoải mái sao?”
Không nghĩ tới Tiêu Duệ nói như vậy, Cố An Chi liền thấy tự trách, có phải mình không quan tâm Tiêu Duệ hay không.
Hơn hai mươi năm trước, Tiêu Duệ mang thai Tiêu Minh Xuyên, lúc ấy bọn họ chia ra, người ở Càn An Cung người ở Khôn Ninh Cung. Không phải hàng đêm đều ngủ cùng nhau, hắn không có đúng lúc phát hiện Tiêu Duệ mang thai thì có thể tha thứ.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ mỗi buổi tối ngủ trên cùng một cái giường, thế nhưng thân thể Tiêu Duệ biến hóa hắn lại không hề phát hiện, thật là không thể nào nói nổi.
Thấy Cố An Chi sắc mặt âm trầm, Tiêu Duệ cho rằng hắn không tin mình nói, lại nói:
“Nếu không tin, chúng ta đi hỏi Phòng Thuyền, ông ta đã xem cho ta nói là rất bình thường.”
“Phòng Thuyền? Ông ta tiến cung khi nào?”
Tiêu Duệ thật vui khi nhìn thấy Cố An Chi kinh ngạc, cười cười nói:
“Vẫn luôn đi theo ta mà.”
Nghe nói đã có Phòng thái y xem qua, Cố An Chi thoáng yên tâm.
“Bên ngoài rất nóng, chúng ta nên sớm trở về.”
Tiêu Duệ lệnh cho thị vệ đem mấy đứa bé từ trong hồ ôm lên. Tiêu Lĩnh phải đi về viết bài, Thanh Loan phải đi về luyện công, đều rất tự giác ra khỏi hồ, chỉ có Tiêu Ý Hành ra khỏi mặt nước liền bắt đầu khóc.
“Hành Hành ngoan, Hành Hành đừng khóc, ngày mai chúng ta lại đến chơi.”
Tiêu Lĩnh đổi quần áo xong liền đi dỗ dành Tiêu Ý Hành.
“Không cần, còn muốn chơi, hu hu……”
Tiêu Ý Hành dùng tay bụm mặt, còn từ khe hở ngón tay nhìn lén Tiêu Lĩnh.
“Không được, hôm nay không thể chơi. Hành Hành vẫn khóc, ngày mai không cho chơi nữa.”
Tiêu Lĩnh nghiêm túc nói. <HunhHn786>
“Hic hic…, Hành Hành không khóc, ngày mai Hành Hành còn muốn tới chơi.”
Tiêu Ý Hành luống cuống dùng tay lau lau nước mắt.
Thanh Loan xem thường nhìn Tiêu Ý Hành. Mỗi ngày nó đều dùng chiêu này, kết quả còn không có tác dụng, thật đúng là không biết mệt. Bất quá khinh thường thì khinh thường, Thanh Loan vẫn lấy khăn tay đưa qua cho Tiêu Ý Hành lau nước mắt nước mũi. Nếu không đưa chờ lát nữa nó lại cọ cọ lên trên người mình thì không tốt chút nào.
“Cám ơn Loan Loan ca ca!”
Tiêu Ý Hành lau lung tung trên mặt, còn hướng tới Thanh Loan nhoẻn miệng cười.
Tiêu Lĩnh nhìn thấy không xong, cầm khăn lau giúp nó. Tiêu Ý Hành lớn lên tròn vo, trên mặt thịt là thịt nhéo cũng rất sướng tay.
Tiêu Duệ ở bên cạnh nhìn thấy ôm bụng cười đến nghiêng ngả, còn dùng khuỷu tay chọc chọc vào người Cố An Chi, thấp giọng nói:
“Chơi với trẻ con kỳ thật rất vui, đừng vẫn luôn xụ mặt bọn nó sẽ đến chơi cùng thôi.”
Cố An Chi cười cười không nói lời nào. Trong lòng lại nổi lên một lo lắng khác, chính là sau này Tiêu Duệ sẽ ở đâu sinh con.
Trở lại Từ Ninh Cung xong, Cố An Chi nói với Tiêu Duệ vấn đề mình lo lắng. Tiêu Duệ ôm bụng cười to, cười đến bụng đau.
Cố An Chi nóng nảy, thiếu chút nữa sai người truyền thái y, cũng may bị Tiêu Duệ ngăn cản lại. Dù Tiêu Duệ nói rõ mình chỉ là cười đau sốc hông, cũng không đáng lo ngại, nhưng Cố An chi không yên tâm, kiên trì muốn kêu Phòng Thuyền đến.
“An Chi, đừng nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng đến như vậy?”
“Sự tình liên quan bí mật hoàng gia, bị truyền ra thiên hạ đều biết thì đúng là kinh thiên động địa.”
Tiên đế khi còn sống luôn bất hòa với Thái hậu, đây là việc mọi người đều biết. Nếu sau khi Tiên đế băng hà mười mấy năm Thái hậu cùng người khác dan díu thì không biết chuyện sẽ bị tưởng tượng đến mức nào, sẽ có người hoài nghi nguyên nhân Tiên đế chết.
Mà loại tin đồn này lan truyền căn bản không cần chứng cứ xác thực, trong quá trình truyền bá mọi người sẽ tự giác bổ sung chi tiết, cơ hội phản bác cũng không có.
Nghe xong Cố An Chi phân tích, Tiêu Duệ cười không nổi:
“Ta vốn nghĩ khoảng hai tháng nữa, sau khi lũ lụt ở phía nam chấm dứt chúng ta liền đi Thái Bình Cung. Ở đó ít người lại yên tĩnh, cũng sẽ không bị người quấy rầy, nhưng theo như An Chi vừa nói căn bản là không được rồi.”
Cố An Chi đi Thái Bình Cung tĩnh dưỡng thì không có gì, nhưng Tiêu Duệ muốn đi dưỡng thai sinh con, động tĩnh có vẻ lớn, rất khó mà không bị người ngoài nhìn ra manh mối gì.
Cố An Chi đang muốn mở miệng nói cái gì, Phòng thái y đã tới.
Khi mới vừa biết bí mật của Đế Hậu, Phòng Thuyền trong lòng thực bất an, liền sợ ngày nào đó mình sẽ hoàn toàn không thể mở miệng nữa. Nhưng Hoàng đế không những không làm gì mà còn rất trọng dụng Phòng Tuyền.
Thê tử Phòng Thuyền đã qua đời, hai con gái cũng đều xuất giá, cho nên khi cùng Tiêu Duệ “Chết giả”, Phòng Thuyền đã không còn có gì băn khoăn lo lắng cho người nhà mình.
Phòng Thuyền đi theo Tiêu Duệ ở chùa Bạch Vân mười năm. Sau khi Tiêu Duệ đi theo Cố An Chi trở về cung, Phòng Thuyền cũng cùng về cung.
“Thuộc hạ tham kiến chủ tử, tham kiến Thái hậu.”
Rời khỏi hoàng cung Phòng Thuyền cùng nhóm ảnh vệ thay đổi xưng hô với Tiêu Duệ.
Cố An Chi xua xua tay.
Phòng Thuyền tiến đến bắt mạch cho Tiêu Duệ.
Trạng thái chủ tử thật sự tốt, thai cũng ổn định. Sao vẻ mặt Cố Thái hậu như gặp địch, biểu tình như muốn đánh người.
“Mau nói đi, tình hình thế nào?”
Phòng thái y đứng thẳng chắp tay nói:
“Thưa Thái hậu, chủ tử mạnh khỏe, thai cũng ổn định.”
“Vậy có cần kê đơn thuốc an thai không?”
Cố An Chi nhớ rõ khi Cố Du mang thai thuốc dưỡng thai rất nhiều.
“Uống thuốc bổ không bằng ăn đồ bổ, chủ tử có thể ăn có thể ngủ, thuốc dưỡng thai không cần cũng được.”
Tiêu Duệ hướng tới Phòng Thuyền vẫy vẫy tay, tỏ vẻ ông có thể đi ra ngoài, lại nói với Cố An Chi.
“An Chi xem, ta nói không có việc gì mà.”
Phòng thái y lui ra xong, Cố An Chi nhớ tới vấn đề kia, tiếp tục nói:
“Thái Bình Cung không thích hợp, chúng ta cần tìm nơi có người có thể hỗ trợ bằng không sẽ lộ ra manh mối.”
Thời điểm mang thai che giấu đã rất phiền toái, khi sinh càng không giấu được. Bọn họ cần tìm cho đứa bé xuất thân thích mới được.
“Ai có thể giúp cho chúng ta đây, chuyện này càng ít người biết càng tốt.”
Năm đó Tiêu Minh Xuyên có Đinh Cơ. Mà hiện tại Tiêu Duệ trên danh nghĩa đã “Băng hà”, Cố An Chi đang ở goá, bọn họ ai có con cũng không thích hợp.
Cố An Chi có chút tiếc nuối nói:
“Vốn định để đứa bé này làm con Minh Xuyên cùng Du Nhi, đáng tiếc thời gian không khớp.”
Đem đứa nhỏ làm con Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du trừ bối phận không thích hợp, những mặt khác đều thực hoàn mỹ. Vừa không đem chuyện này truyền ra ngoài, cũng có thể để giữ thân phận hoàng tộc, có thể nói là đẹp cả đôi đàng.
Chỉ tiếc thời điểm Tiêu Tụ sinh ra, Tiêu Duệ đã mang thai hơn một tháng. Tuy rằng có thể nói Cố Du sinh non, nhưng hai lần mang thai cách gần như vậy cũng có vẻ Tiêu Minh Xuyên quá “Cầm thú”.
“Rõ ràng là con sao thành cháu, thật đáng thương……”
Tiêu Duệ có chút không vui.
“Đứa nhỏ này cùng bối phận với Minh Xuyên thật không dễ dàng, tôn thất gần cũng không có người thích hợp……”
Tiêu Duệ không có huynh đệ ruột, ngay cả đường huynh đệ cũng không nhiều lắm, mà xét tuổi họ cũng không thích hợp, đứa nhỏ này muốn có thân phận hoàng tộc là rất khó. <HunhHn786>
Tiêu Duệ nhướng mày, cười nói:
“Ai nói không dễ dàng, An Chi không phải có đệ đệ sao? Đệ muội cũng là biểu muội của ta, nhờ bọn họ cho Du Nhi thêm đệ đệ muội muội thì như thế nào?”