Tạ Nhiên đang trò chuyện với mọi người, Tạ Hi bỗng gọi: “Nhiên Nhiên, đi theo mẹ.”
Tần Lạc thấy vẻ mặt vợ mình là lạ nên vội đi theo, đương nhiên Nguyên soái Tần Tiêu cũng không chậm trễ. Khi cả gia đình đã tập trung đông đủ trong phòng chỉ huy, Tạ Hi mới đưa tay đóng cửa lại rồi quay sang nhìn Tạ Nhiên, hỏi: “Lúc nãy, khi mọi người tìm thấy hai con, có phải con với Lục Tắc Hiên… Hơi thân mật quá rồi không?”
Tần Lạc và Tần Tiêu không trông thấy cảnh tượng lúc ấy, nghe vậy, Tần Lạc mỉm cười nói đỡ cho con: “Nhiên Nhiên với Tắc Hiên là bạn thân từ bé mà. Lần này hai đứa nó cùng chung hoạn nạn, thân thiết hơn chút cũng là bình thường phải không nào?”
Tạ Hi cau mày, nói: “Nó ngủ trong lòng Lục Tắc Hiên, còn nắm chặt tay cậu ta, anh thấy như thế vẫn là bình thường?”
Tần Lạc: “…” Thế này thì bất thường rồi!
Tần Tiêu sửng sốt, quay sang nhìn Tạ Nhiên, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nhiên Nhiên này, cháu là Dẫn đường, nó là Lính gác, tuy hai đứa chơi với nhau từ bé, tình cảm thân thiết nhưng lúc ở cạnh nhau vẫn phải chú ý khoảng cách. Có phải cháu không hiểu mấy chuyện này không? Đừng khiến mẹ cháu hiểu lầm.”
Tạ Nhiên nói: “Không phải hiểu lầm.”
Các vị phụ huynh còn chưa kịp phản ứng, Tạ Nhiên đã nói ra rất thẳng thắn: “Con đã đánh dấu cậu ấy rồi.”
Cả ba người:!!!
Nói ra chuyện này, Tạ Nhiên không xấu hổ một chút nào, ngược lại còn rất bình tĩnh: “Thực ra con và Lục Tắc Hiên đã thích nhau từ lâu rồi. Hôm đó con rơi vào lỗ sâu, vì muốn cứu con nên cậu ấy mới bị hút vào cùng. Sau khi rơi xuống hành tinh Nhện Đỏ, bọn con bị một quái vật dây leo tập kích, vì bảo vệ con, cậu ấy đã tiêu tốn rất nhiều sức mạnh, suýt nữa cuồng bạo. Vào thời khắc mấu chốt, con thức tỉnh được cáo chín đuôi, xử lý quái vật kia…”
Dừng ở đây, tất cả những gì Tạ Nhiên nói đều là thật. Nhưng ngay sau đó, cập lập tức lái câu chuyện sang hướng khác: “Không ngờ con bất thình lình phát nhiệt. Lúc đó, trong tay bọn con không có bất kỳ thuốc men gì có thể khống chế, con lại thích cậu ấy nên đã ép cậu ấy đánh dấu con.”
Ba vị phụ huynh: “…”
Tạ Nhiên ngẩng đầu nhìn cha mẹ và ông nội, nét mặt rất thành khẩn: “Là do con chủ động. Cậu ấy giúp con nên mới kết hợp thân thể với con. Chuyện vốn do con gây ra, ba mẹ và ông đừng trách cứ Lục Tắc Hiên.”
Tạ Hi nghẹn một búng máu trong họng không nhổ ra được. Là con trai nhà mình chủ động? Vậy Lục Tắc Hiên là nạn nhân ư?
Tần Lạc đăm chiêu nhìn con trai, bán tín bán nghi. Với cá tính giỏi gây chuyện của Nhiên Nhiên, bất ngờ phát nhiệt rồi đòi Lục Tắc Hiên phải đánh dấu mình cũng là chuyện có thể xảy ra. Nhưng sao ông cứ cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy?
Vẻ mặt Tần Tiêu lại càng đau đớn như thể “sao cải thảo nhà mình lại tự dâng thân lên cho heo nhà khác gặm”: “Nhiên Nhiên, cháu… Trời ơi! Cháu có biết là kết hợp thân thể rồi thì Lính gác và Dẫn đường sẽ bị trói chặt với nhau không hả!”
Tạ Nhiên trả lời rất nghiêm túc: “Cháu biết chứ ạ. Cháu sẽ chịu trách nhiệm với Tắc Hiên.”
Cả ba người: “…”
Tạ Hi đau đầu ấn huyệt thái dương, không biết xử trí sao với con trai mình.
Tần Lạc nhẹ nhàng ôm vai vợ mình, dịu giọng an ủi: “Năm đó vì ở bên em, anh cũng quyết định che giấu thân phận của mình, về mặt này thì Nhiên Nhiên rất giống anh. Thực ra chuyện cũng không tới mức đó đâu, nếu hai đứa đã thích nhau, lại đánh dấu nhau luôn rồi, chúng ta có thể nghĩ cách giải quyết luật ngầm không được kết hôn giữa các quân đoàn mà.”
Tạ Hi im lặng một lát, nghĩ lại chuyện năm xưa của mình và Tần Lạc, lại không kìm được mà mềm lòng, nói: “Nếu ván đã đóng thuyền thì sang thưa chuyện rõ ràng với Tướng quân Lục rồi mọi người sẽ cùng nghĩ cách.”
Tạ Nhiên nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn ba mẹ, con biết ba mẹ sẽ giúp con mà.”
Cùng lúc đó, bên phía Quân đoàn Liệp Ưng, Lục Đình Ngự cũng đang chất vấn con trai: “Bố con không bị mù! Lúc đó bố bay lên không trung, thấy con đang ôm Tạ Nhiên, ôm rõ là chặt, lại còn đan tay vào với nhau… Nói! Rốt cuộc chuyện là sao?”
Lục Tắc Hiên bình tĩnh nói: “Sau khi bị hút tới hành tinh Nhện Đỏ, con bất ngờ phát nhiệt lần đầu tiên nên đã cưỡng chế đánh dấu Nhiên Nhiên. Chuyện này là lỗi của con, không trách cậu ấy được.”
Lục Đình Ngự trợn trừng hai mắt, quát: “Cái thằng trời đánh này vừa nói gì hả? Con cưỡng chế đánh dấu con trai nhà Tướng quân Tạ?”
Lục Tắc Hiên nói: “Lính gác phát nhiệt nếu không có thuốc thì chắc chắn không thể khống chế được. Con vốn đã thích Nhiên Nhiên từ trước, lúc ấy thật sự không kìm được lòng, hơn nữa Nhiên Nhiên cũng thích con, không từ chối, vậy nên bọn con đã đánh dấu nhau.”
Lục Đình Ngự tức dựng cả râu: “Con, con đúng thật là…”
Lục Tắc Hiên nói: “Con sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện đã làm. Lòng con đã quyết phải là Nhiên Nhiên từ lâu, hy vọng bố sẽ không phản đối chúng con bên nhau.”
Lục Đình Ngự thật không biết phải làm sao. Con trai nhà mình gây ra chuyện tày trời như thế, có phải ông nên gặp Tướng quân Tạ nhận tội không?
***
Hôm sau, Quân đoàn Ánh Sao và Quân đoàn Liệp Ưng về tới hành tinh Thủ đô.
Nghe tin Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên đại nạn không chết, người thân bạn bè, các tướng sĩ quân đoàn đều vô cùng vui mừng nhưng sắc mặt Tướng quân Tạ và Tướng quân Lục trông cứ khó đăm đăm. Dù sao thì hai vị Tướng quân đều bị con trai “tiền trảm hậu tấu” một pha không kịp trở tay.
Buổi tối, Lục Đình Ngự mang quà cáp tới nhà họ Tạ.
Gần như cùng thời gian đó, Tướng quân Tạ Hi cũng đang chuẩn bị tới nhà họ Lục thưa chuyện.
Kết quả bà còn chưa kịp ra khỏi nhà, Tướng quân Lục đã đến nơi trước. Lục Đình Ngự vô cùng khách khí mở lời: “Tướng quân Tạ, chuyện hai đứa chắc chị cũng biết rồi? Thành thật xin lỗi, do tôi dạy dỗ Tắc Hiên không đến nơi đến chốn, gây phiền toái cho nhà chị rồi.”
Tạ Hi lịch sự đáp: “Nào có nào có, là Nhiên Nhiên nhà tôi quá buông thả làm xằng làm bậy, Tắc Hiên cũng là vì cứu nó thôi. Khụ khụ, hai đứa nó vẫn còn sống là tốt rồi, đừng bận tâm những chuyện khác nhiều quá, hy vọng Tướng quân Lục bỏ qua cho.”
Lục Đình Ngự:??
Dễ nói chuyện vậy sao?
Tần Lạc nghe hai người đối thoại chỉ ngồi một bên cười cười, không nói gì.
Tạ Hi và Lục Đình Ngự bàn bạc biện pháp giải quyết, cả hai ông bà thông gia đều cho rằng là con trai nhà mình chủ động nên bầu không khí vô cùng hài hòa. Dù sao thì luật ngầm không được liên hôn vẫn tồn tại, muốn cho hai con về bên nhau, hai người họ sẽ phải cùng nhau đối mặt mọi lời dị nghị, phản đối.
Tần Lạc tìm được Tạ Nhiên đang ở trong thư phòng trên tầng hai, ông vò đầu con trai, nói: “Con muốn bảo vệ Lục Tắc Hiên nên mới cố tình nói với mẹ là do con chủ động chứ gì?”
Bị cha vạch trần, Tạ Nhiên cũng không thấy bất ngờ, cậu thản nhiên đáp: “Giải thích như thế sẽ khiến mẹ thấy dễ chấp nhận hơn chút.”
Thực ra chuyện này cũng không ai chịu thiệt cả, dù cả hai cũng tự nguyện. Lúc ấy, Lục Tắc Hiên phát nhiệt bất thình lình, vốn định tránh khỏi Tạ Nhiên, là chính Tạ Nhiên đã giữ cậu lại, để cậu đánh dấu mình. Dù là bên bị đánh dấu nhưng đúng là Tạ Nhiên rất chủ động…
Tần Lạc khẽ thở dài: “Ba có thể nhìn ra được con rất thích Lục Tắc Hiên, không muốn cậu ấy phải chịu tủi thân nên mới chủ động gánh trách nhiệm.”
Tạ Nhiên nói: “Con tin chắc cậu ấy cũng chủ động gánh trách nhiệm trước mặt ba mẹ mình nên Tướng quân Lục mới tới bàn cách giải quyết với mẹ. Chuyện tình cảm, hai người nên cùng nhau đối mặt mà. Hồi xưa, lúc ba và mẹ bên nhau, chẳng phải ban đầu hai bên ông bà cũng phản đối rất gay gắt nhưng sau này thấy ba mẹ rất quyết tâm nên ông bà mới chịu thỏa hiệp còn gì?”
Tần Lạc khá bất ngờ, bật cười: “Đúng vậy, không hổ là con trai do ba dạy dỗ.”
Năm đó, vì được ở bên Tạ Hi, Tần Lạc quyết tâm trả mọi giá, thậm chí chấp nhận cả đời này sẽ không công khai thân phận. Hiện giờ Tạ Nhiên cũng quyết đoán, kiên định trên phương diện tình cảm hệt như cha cậu. Cậu rất có trách nhiệm, sẵn sàng bảo vệ người mình yêu không bị tổn thương bằng hết khả năng.
Lục Tắc Hiên được Nhiên Nhiên bảo bọc đến thế thực sự rất có phúc.
Tuy trong lòng cực kỳ không nỡ nhưng con trai đã quyết định rồi, Tần Lạc cũng chỉ có thể ủng hộ.
Ông vỗ nhẹ lên vai Tạ Nhiên, hiền hòa nói: “Nhiên Nhiên, thực ra ba mẹ không hề bận tâm đ ến những lời gièm pha bên ngoài. Với cương vị người làm cha làm mẹ, ba mẹ chỉ mong con cả đời luôn vui vẻ, hạnh phúc. Nếu Lục Tắc Hiên thực sự là lựa chọn của con, vậy ba sẽ giúp đỡ con hết sức.”
Tạ Nhiên ôm chặt lấy người cha yêu thương cậu từ nhỏ, nói: “Cảm ơn ba.”
Được làm con của cha mẹ dịu dàng, bao dung như vậy là chuyện may mắn nhất đời con.
***
Một tháng sau, một thông tin bất ngờ truyền ra từ Bộ Quân sự: Con trai của Tướng quân Lục Đình Ngự, Lục Tắc Hiên rời khỏi Quân đoàn Liệp Ưng; Con trai của Tướng quân Tạ Hi, Tạ Nhiên, cũng rời khỏi Quân đoàn Ánh Sao. Hai người này hợp tác cùng nhau xây dựng một Đội đặc chiến riêng do Nguyên soái quản lý trực tiếp, phụ trách trinh sát biến động của sinh vật vũ trụ.
Đây là phương án tốt nhất được Tần Tiêu quyết định sau khi gia đình hai bên bàn bạc kỹ lưỡng với nhau.
Làm như vậy, sau này Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên kết hôn cũng không còn là liên hôn giữa các quân đoàn, hai cậu thuộc về lực lượng Đội đặc chiến hoàn toàn độc lập.
Đương nhiên, người tinh ý đều hiểu được đây là phụ huynh hai bên cố tình tác hợp. Vẫn có không ít lời dị nghị, phản đối nhưng Tướng quân Tạ Hi và Tướng quân Lục Đình Ngự đứng chung một chiến tuyến dẹp yên hết những âm thanh bàn tán không hay đó rất nhanh.
“Không được kết hôn giữa các quân đoàn” chỉ là quy tắc được mọi người ngầm thừa nhận chứ không hề được viết vào pháp luật Liên bang, nếu hai thanh niên kia đều đã buông bỏ thân phận người thừa kế quân đoàn, vậy thì các tướng quân của hai quân đoàn lớn còn lại cũng không còn gì để nói thêm nữa.
Khi Tổng thống Harrison biết tin này thì mọi chuyện đều đã xong xuôi, Đội đặc chiến độc lập của Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên đã được phê duyệt thành lập trong hội nghị của Bộ Quân sự, ngay cả phi thuyền cũng đã sắp chế tạo xong.
Tổng thống Harrison nhìn tài liệu Phòng Điều tra trình lên, cảm thán: “Hai cậu thanh niên này sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, là thanh mai trúc mã cùng trưởng thành, lại cùng vượt qua hoạn nạn trên hành tinh Nhện Đỏ, đánh dấu lẫn nhau, còn kết bạn với một con đầu đàn của sinh vật vũ trụ. Cha mẹ hai bên rơi vào đường cùng, phải thỉnh cầu Nguyên soái cho hai cậu ấy thành lập Đội đặc chiến của riêng mình, lấy đó làm cớ chặn hết những lời dị nghị “không được kết hôn giữa các quân đoàn”… Đúng là một phen hao tâm tổn trí.”
Chu Thiên Dịch thấp giọng hỏi: “Ngài Tổng thống, có cần tiếp tục điều tra chuyện này không?”
Harrison cười, lắc đầu: “Không cần. Tôi rất coi trọng cặp đôi trẻ này, cứ để bọn họ dẫn dắt Đội đặc chiến hoàn toàn mới kia, biết đâu đấy lại thu hoạch được càng nhiều hơn.”
***
Bên trong xưởng chế tạo phi thuyền, được gặp lại sau một tháng xa cách, ngay khi vừa trông thấy nhau, Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên lập tức không hẹn mà cùng chạy về phía nhau rồi dừng bước ngay trước mặt đối phương.
Lục Tắc Hiên nói: “Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy, bố mẹ cậu không hề phản đối chúng ta bên nhau mà lại toàn lực hỗ trợ?”
Tạ Nhiên cười nói: “Vì tớ nói với ba mẹ là do tớ chủ động đánh dấu cậu nên tớ phải chịu trách nhiệm.”
Lục Tắc Hiên vui lắm, bèn ôm chầm lấy Tạ Nhiên: “Nhiên Nhiên, cậu tốt với tôi quá.”
Tạ Nhiên đùa: “Hồi bé tớ bắt nạt cậu suốt, nên giờ phải đối xử tốt với cậu một chút.”
Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng xoa tóc cậu, hỏi: “Còn nhớ mô hình phi thuyền hồi bé cậu tặng tôi không?”
Tạ Nhiên nói: “Nhớ chứ sao không, chúng ta cùng lắp với nhau cơ mà.”
Lục Tắc Hiên lấy chiếc phi thuyền đó ra từ sau lưng, dù đã nhiều năm trôi qua, chiếc phi thuyền lắp chung hồi 6 tuổi giữ gìn rất cẩn thận, trông mới tinh như vừa mua về. Có thể thấy Lục Tắc Hiên đã trân trọng nó đến mức nào.
Tạ Nhiên nhẹ nhàng chạm lên những mảnh ghép của phi thuyền, cảnh tượng cùng nhau lắp ghép hồi bé hiện lên trước mắt. Bất tri bất giác, hai cậu đã sóng vai bên nhau nhiều năm đến thế.
Lục Tắc Hiên nói: “Lúc cậu tặng mô hình cho tôi có nói tương lai tôi sẽ có phi thuyền của riêng mình. Mong ước ấy giờ đã thành hiện thực rồi. Cậu xem, đó chính là phi thuyền của chúng ta.”
Lục Tắc Hiên ngoảnh lại, nhìn về phía xưởng chế tạo phi thuyền, hôm nay, một chiếc phi thuyền hoàn toàn mới sẽ chính thức hoàn thành. Đó là phi thuyền loại nhỏ được Nguyên soái phê duyệt chế tạo riêng cho chiến đội mới của họ, phi thuyền có hai màu đỏ trắng đan xen, có tốc độ nhanh nhất vũ trụ.
Tạ Nhiên nhìn theo hướng cậu nhìn, mỉm cười, nói: “Hồi bé, chúng ta cùng nhau lắp mô hình phi thuyền. Hiện tại, chúng ta cũng có phi thuyền của mình.”
Lục Tắc Hiên nắm chặt tay cậu: “Con đường sau này hai ta sẽ cùng đi.”
Tạ Nhiên gật đầu: “Được.”
Ở thế giới này, hai cậu chào đời cùng ngày, trưởng thành cùng nhau.
Cha mẹ an khang, cuộc sống yên ổn, nắm tay người mình yêu sống hết quãng đời còn lại chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.
[Hoàn thành ngoại truyện 2]Lời tác giả:Ở thế giới giả thiết, Nhiên Nhiên không phải trải qua nhiều đau khổ như thế giới thật, bên cạnh có người yêu bầu bạn, có cha mẹ ủng hộ, quả thật hạnh phúc hơn rất nhiều.
Coi như được hoàn thành mộng ước.