– Điện hạ kính xin không được nóng vội… Chuyện đã khẩn trương trước mắt, chúng ta càng không được nóng vội, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Theo ta đoán chừng thì Tiên Nhi trước mắt ít nhất là tuyệt đối an toàn, nếu chúng ta vọng động can qua thì kho bảo toàn Tiên Nhi sẽ không tao ngộ nguy hiểm.
Lý Trọng Tuấn hơi có chút nôn nóng, thở dài một hơi:
– Đáng hận! Nếu là quang minh chính đại chém giết một hồi thì thống khoái dứt khoát. Những tặc tử này lại khắp nơi chơi ám chiêu, lúc nào cũng dùng quỷ kế, thật đúng là trơn như cá trạch, bắt không được nó.
Tần Tiêu cười:
– Điện hạ chớ gấp, dù trơn như cá chạch chúng ta giội nước nóng thì chúng cũng không cách nào trốn thoát. Chuyện này chắc chắn có biện pháp giải quyết.
Lý Trọng Tuấn nhíu mày, mặt lộ vẻ mặt vui mừng:
– Hẳn là huynh đệ đã có tính trước kỹ càng?
Tần Tiêu làm ra vẻ mặt cười cười nhìn qua Lý Trọng Tuấn, từ chối cho ý kiến.
Lý Trọng Tuấn cũng không hề truy vấn, trong nội tâm thầm suy nghĩ: Tần Tiêu này tuổi còn trẻ, trong sợ hãi tột cùng như vậy cũng có thể bảo trì bình tĩnh thong dong như vậy, thật đúng là có phong phạm tướng soái. Nhưng không biết trong lòng hắn hiện tại có bao nhiêu phần nắm chắc?
Trên đường đi xuôi dòng thuận phong, thuyền đi cực nhanh. Chỉ dùng thời gian nửa ngày đội tàu đã tới bờ hồ Bành Lễ.
Tần Tiêu xuống thuyền thì xa xa nhìn thấy bố trí của Sở Tiên sơn trang giống như tiên cung, ngay cả hoa cỏ cây cối đều dùng tơ lụa trang trí; con đường trước của trang viên đều dùng hoa mà trải đường. Quan lại hộ tống từ Ngạc Châu tới đây đêu chặc lưỡi tán thưởng, có người trợn mắt há hốc mồm nghi là đến tiên cảnh.
Chiêng trống pháo tự nhiên lại vang lên lần nữa, đội ngũ đón dâu khổng lồ đi theo con ngựa to lớn của Tần Tiêu, chậm rãi tiến vào Sở Tiên sơn trang. Trước Lăng Vân Cư có Lý Tự Nghiệp, Tử Địch cùng tổng quản Mã Nam dẫn theo một đám nha hoàn bộc nô, ngay ngắn đi vào con đường tiến vào nhà, hoan nghênh tân nương tử. Đại sảnh của Lăng Vân Cư đã bố trí thỏa đáng, hai chữ hỷ đỏ thấm trên lễ đường và khắp nơi lộ ra vẻ vui mừng.
Chuyện kế tiếp không còn là tiếp kiệu của Tần Tiêu, nhân vật mới bái đường còn đầy lễ tiết. Trong tiếng hoan hô của hơn ngàn người Tần Tiêu đờ đẫn đi theo Phạm Thức Đức hoàn thành vô số lễ nghi. Thời điểm chỉ còn lại bái cao đường thì tâm thần mới xem như tinh tường một ít, theo thường lệ Ngô Hưng Quốc đang âm thầm ngồi trên ghế thái sư cười cười.
Sau khi Lý Trọng Tuấn rống to một tiếng “Đưa vào động phòng “, rốt cuộc thái dương của Tần Tiêu có mồ hôi lạnh chảy xuống: Wow, ta làm sao nghe được ” giải vào nhà tù “? Trong chốc lát phải đối mặt cũng không phải là thiếu nữ hoàng thất cách hắn cả ngàn năm, mà là như một Phượng tỷ Từ Tiểu Nguyệt như lang như hổ ah!
Lý Tiên Huệ ( tạm thời như thế xưng hô tân nương tử a ) nhìn qua những lễ tiết rườm rà chết tiệt này, cưỡi mũ phượng trâm cài thở một câu thật dài. Tần Tiêu kiên trì đi tới bên cạnh bàn, thay nàng rót một chén nước:
– Như thế nào, mệt chết?
Lý Tiên Huệ ngẩng đầu lên, nhìn qua Tần Tiêu cười nói:
– Tướng công, quan nhân, bây giờ chàng vẫn không cho tiện thiếp xưng hô như vậy sao?
Trong nội tâm Tần Tiêu dâng lên một trận ác hàn, suýt nữa đã trốn ra ngoài, cảm giác toàn thân nổi da gà, lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, từ trong khẽ răng nói ra mấy chữ:
– Nương tử… Tại sao lại mệt chết?
Vừa mới dứt lời trong đầu Tần Tiêu đã tưởng tượng chính mình vịn góc tường, điên cuồng nôn mửa.
Quan nhân? Nương tử? Xưng hô này đối với Tần Tiêu mà nói nghe có chút không được tự nhiên, huống chi Tần Tiêu đã biết rõ nữ nhân trước mắt này là giả trang. Hơn nữa lại giả trang thành tân nương tử, còn vô cùng có khả năng mang theo dâm niệm không tinh khiết, trong nội tâm có chút không muốn.
Lý Tiên Huệ ngược lại không có cảm giác không ổn nào, trái lại còn như cao hưng bừng bừng, nói:
– Tiện thiếp không mệt mỏi, hơi nghỉ ngơi một chút là được. Nhưng mà tướng công sau đó phải đi ra ngoài tiếp khách rồi, cũng mệt mỏi lắm!