Sau này, sẽ không có ai đem mình ra so sánh với cô nữa.
“Ở đây…
đang liên hoan”
Giản Đồng nói.
Ngụy Tư San nghe xong, đột nhiên bật cười: “Này, Giản Đồng, cô chắc không thực sự ngây thơ cho rằng, hôm nay chúng tôi thật sự chuẩn bị bữa tiệc tiếp đón nồng nhiệt cô chứ? Bữa tiệc thì có gì kì lạ”
Vừa nãy còn cười nói, ngay lập tức liên đối mặt: “Cô rốt cuộc có vào hay không?”
Cô vừa nói, một cánh tay, vừa cõ tình nghịch ngợm chiếc điện thoại của mình ở trước mặt của Giản Đồng.
Ý là muốn nói: Nếu cô không đi, thì tôi sẽ phải tức giận, nếu như tôi tức giận, thì chiếc video của cô, tôi sẽ đăng hết lên toàn bộ.
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt của Giản Đồng, trắng bệch như ma, cô hít thở một hơi sâu, “Vào”
, hàm răng nghiến chặt vào nhau nói: “Tôi vào!”
“Còn nhớ chỗ này không?”
Ngụy Tư San hihi cười áp sát Giản Đồng: “Tôi vẫn nhớ, vào buổi tối sinh nhật 18 tuổi của cô, ở đây, ở trước mặt của những chàng công tử và những thiên kim tiểu thư nổi tiếng ở thành phố S này, lớn tiếng hét lên một câu.
Giản Đồng, sao lại xuất hiện câu nói đó? Ôi trời, già rồi nên trí nhớ không được tốt.
Dù gì thì hôm nay cô cũng về lại chốn cũ, chi bằng hét lên một lân nữa?”
Sắc mặt Giản Đông nhợt nhạt như xác chết, ở đây…
Ở đây có kí ức mà cô từng cho là kiêu ngạo nhất, ngày hôm nay, lại trở thành một nơi khiến cô khó chịu nhất.
Buổi tối hôm đó, cô đứng trước mặt tất cả mọi người, lớn tiếng hét lên thật to: Trầm Tu Cẩn, em thích anh, nhất định có một ngày em sẽ khiến anh cũng thích em! Lúc đó thiếu niên tự tin, lúc đó cô vô cùng cao ngạo, lúc đó cô hếch cằm lên, nhìn về phía anh đứng nổi bật nhất giữa đám đông, lúc đó, anh không nói một lời nào, quay người rời đi, nhưng cô vẫn tràn đầy tự tin, kiêu ngạo không chịu cúi đầu.
“Nhìn bộ dạng đáng thương nhếch nhác của cô bây giờ…
thôi bỏ đi, cô không cần hét lên nữa đâu”
, Ngụy Tư San tốt bụng hiểu chuyện suy nghĩ thay cho Giản Đồng, “Đi thôi đi thôi, đừng lề mề








– —————–