“Ài, yên tâm một chút, đừng vội. Bây giờ chỉ có thể chờ xong việc đi tìm đại phu thôi!”
Mạc Đồng cũng chỉ có thể nói một câu như vậy.
Một võ nhân bên cạnh xé miếng vải trên người, giúp Mạc Đồng băng bó vết đao trước ngực.. Mạc Đồng thì nhìn sang Kế Duyên, rồi lại nhìn chỗ cửa miếu sơn thần.
“Cơn mưa tối nay có đại ân với chúng ra. Nếu không có nó thì không thể đơn giản thoát khỏi sự truy đuổi được. Tiếc là hơn mười huynh đệ đã mất!”
Lúc nói chuyện, Mạc Đồng cố ý nhìn về phía Kế Duyên, muốn nhìn xem hắn phản ứng như thế nào. Chẳng qua, dường như là bởi vì chỗ bóng tối khá u ám, gã không thể nhìn ra Kế Duyên có kinh hoảng khi nghe thấy có người chết hay không.
Sự chú ý của Kế Duyên cơ bản đều ở trên người đứa bé trai. Mí mắt cậu bé giật giật rất nhỏ, lúc này có lẽ hồn phách đang chạy khắp nơi, hơn nữa cũng không quá xa thân thể.
“Kỳ lạ thật, nếu hồn phách có thể di chuyển, khoảng cách lại không xa cơ thể, vì sao không trở lại?”
Kế Duyên cũng có chút buồn bực. Hồn phách ở bên ngoài đi lung tung cũng không phải chuyện đùa, mà là một trạng thái rất nguy hiểm. Một khi không về được, và cắt đứt liên hệ với thân thể trong thời gian quá lâu, vậy thân thể không chết cũng ngây ngốc cả đời.
“Chẳng lẽ có nguyên nhân khác?”
Nghĩ vậy, Kế Duyên cảm thấy có lẽ hắn nên bắt chuyện trước, rồi tìm cơ hội mở miệng hỏi thăm là được.
“Các vị là khách giang hồ đúng không? Chúng ta gặp nhau hai lần cũng coi như có duyên. Liệu có thể nói cho Kế mỗ biết các vị đã gặp bọn đầu trộm đuôi cướp nào không? Vừa rồi Kế mỗ nghe các ngươi nói chuyện, ta liền cảm thấy đứa nhỏ này chỉ sợ đã gặp phải chứng mất hồn hay được người già ở quê truyền miệng rồi!”
“Chứng mất hồn?”
Thanh âm nghi hoặc của một nữ tử trung niên hơi lớn tuổi vang lên, bà ta nhìn về phía Kế Duyên. Thông qua ý nghĩa của mặt chữ không khó để lý giải nguyên nhân dẫn đến chứng bệnh này, nhưng vẫn có chút khó mà tin nổi.
“Đúng vậy. Người bị chứng mất hồn cũng giống như thế này, dù có gọi như thế nào cũng không tỉnh, hoặc là cả ngày đần độn điên điên, không thuốc chữa được.”
“Vậy phải làm thế nào?”
Quan tâm sẽ bị loạn, Mạc Đồng cũng vô thức hỏi một câu.
“Ở quê nhà ta, đối với người mắc chứng mất hồn, hoặc là người nhà đi đến chỗ bệnh nhân thường đến mà gọi hồn về, hoặc đi bái thổ địa công. Nếu không có miếu thổ địa thì đi bái Thành Hoàng, cầu xin thần linh giúp tìm về hồn phách của bệnh nhân.”
Lời này của Kế Duyên đều là những phương pháp dân gian mà bách tính thường dùng. Vả lại, cách này cũng được xem là hiệu quả, với điều kiện tiên quyết là chứng mất hồn kia không có nhân tố đặc thù.
Mấy người bên kia nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều không nói gì cả.
“Tất nhiên là cầu sơn thần cũng có tác dụng đấy. Trong phạm vi quản lý của những Sơn Thủy Thần Linh như thổ địa, sơn thần,… thì bọn họ giỏi nhất đạo này.”
Câu nói này của Kế Duyên đã không còn giống với những câu mà một tiên sinh nho nhã hay người già ở quê có thể nói ra. Chỉ là những võ nhân ở đây cũng không nhận ra sự khác biệt này.
Đám người này nghe xong đều theo bản năng nhìn về phía tượng thần trong miếu. Vào ban đêm, tượng thần này thoạt nhìn có chút âm trầm khủng khiếp.
Mưa lớn bên ngoài vẫn rơi “ầm ầm…”, còn trong miếu sơn thần lại nhất thời lâm vào cảnh yên tĩnh.
Mạc Đồng vừa muốn nói gì đó thì chợt thấy vị tiên sinh ở góc bên kia đột nhiên đứng dậy. Hơn nữa, người đó còn duỗi ra thủ thế ngăn gã lại, dường như biết gã sắp nói chuyện vậy.
Kế Duyên khẽ ngửi ngửi. Lúc này, lông mày hắn cũng nhăn lại, sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía bé trai đang hôn mê đằng kia.
“Xem ra thực sự không phải chuyện giang hồ tầm thường, vậy thì ta phải quan tâm một chút rồi!”
Hắn nói thì thầm rất khẽ, mấy người còn lại không biết hắn lẩm bẩm cái gì. Bọn họ chưa kịp hỏi đã thấy Kế Duyên bước vài bước đến trước bàn thờ tượng thần, âm thanh chính trực nhẹ nhàng nói chuyện.
“Bảo vệ thiếu chủ của các ngươi. Ta sẽ chiếu cố vật ở bên ngoài!”
Kế Duyên vừa dứt lời, cửa chính của miếu sơn thần đã “rầm” một cái. Bản thân hắn dầm mưa, chỉ là hạt mưa rơi xuống lại xẹt qua người. Đêm tối mờ mịt khiến người trong miếu nhìn không rõ, nhưng mấy người ở bên ngoài lại thấy rõ ràng.
Trong màn mưa bên ngoài có ba người, cách ăn mặc của bọn họ đều là kính trang chốn giang hồ, bên hông còn đeo đao mang kiếm, thoạt nhìn rất nghiêm túc. Nhưng Kế Duyên biết rõ ba tên này tuy mang thân thể con người, lại không phải “Người” thuần túy.
“Tiên sinh, việc này không liên quan đến ngươi, mau trở về đi. Bọn họ có bốn người, người nào cũng có võ công cực cao. Rất nhiều huynh đệ của chúng ta đã chết rồi, tiên sinh đừng làm chuyện điên rồ!”
Mạc Đồng và mấy võ nhân bên cạnh đều đứng lên, dồn dập rút ra vũ khí.
Nhưng khiến Mạc Đồng cảm thấy kỳ quái chính là ba người bên ngoài không giết vào, mà dường như mang một loại cảm giác đề phòng đứng trong bóng tối.
“Võ công cực cao sao? Ha ha ha…”
Kế Duyên vừa cười vừa gật đầu.
“Không sai, đối với võ giả mà nói, quả thực là võ công cực cao…”
Kế Duyên mở to mắt thêm hai phần, vừa thăm dò hư thực, vừa chân thật cảm khái, tiếp tục nói:
“Người, yêu, quỷ, thần, ta đều đã gặp nhiều, nhưng ma thật đúng là kỳ lạ hiếm có. Dùng mấy bộ thân thể võ giả phàm nhân làm thể xác để đến đoạt đứa nhỏ này, có chút ý tứ!
Lời này làm cho đám người trong miếu sơn thần không hiểu gì cả, nhưng tình cảnh này lại sinh ra cảm giác kỳ lạ.
“Ha ha ha… Hôm nay vậy mà thật ly kỳ, ở nơi rừng thiêng nước độc này lại có thể gặp được một người tu hành. Xin khuyên các hạ một câu, đừng dẫm vào vũng nước đục này. Nếu không thì chúng ta lại phải đổi thành một bộ thể xác của người tu tiên rồi!”
Kế Duyên đứng ở trước cửa miếu sơn thần, trên thân hắn không thấy bất kỳ pháp lực thần quang gì nhưng mưa lại tự tránh ra. Ba người ở bên ngoài cũng có chút mơ hồ không rõ.
Ma được chia ra thành nhiều loại, có loại tâm ma tự sinh, có loại ngoại ma vô hình, có loại âm ma cướp thai, cũng có người lệch hướng tu hành căn bản mà trở thành tà ma. Người bình thường hình dung “nhập ma” là chấp niệm điên cuồng, nhưng thật ra đại đa số chân ma thường thường đều âm tà, rất ít tên điên cuồng.
“Các ngươi có bốn người, người còn lại chắc đang đuổi theo hồn phách của đứa nhỏ nhỉ, mà các ngươi thì đến đoạt thân thể đúng không?”
Đám người trong miếu nhìn không thấy, nhưng trong mắt hắn, khuôn mặt của ba tên ngoài miếu đã tỏa ra khí đen, mặc dù Kế Duyên nhìn không thấu nhưng cũng định đánh cược một lần.
“Cho dù ngươi bảo vệ thân thể của tiểu đồng này, vậy hồn phách của nó chắc chắn cũng sẽ bị chúng ta bắt được, còn không…”
“Vậy cũng chưa chắc!”
Tiếng cười trong trẻo của Kế Duyên cắt ngang. Trong tình huống này, thử chiêu mới một chút cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được!
Sắc lệnh vang lên, pháp lực tùy tâm biến hóa. Kế Duyên nâng nhẹ chân phải, đạp mạnh xuống đất, dường như có một gợn sóng kỳ dị phảng phất rung động.
“Xin mời sơn thần núi Tiêu Diệp tới gặp!”
Trong miếu, một cơn gió cuốn theo sương mù như nghe tiếng mà hiện ra, xoay tròn trên mặt đất rồi bay lên…
Con ngươi của ba ma ở bên ngoài kịch liệt co lại.
“Câu Thần! Chạy mau…!”