Trác Kim và Thanh Hoan mở to hai mắt, há hốc mồm, con cương thi này thật là bá, người như tên Hoàn Sinh cũng khiến hắn bị thương được.
Hoàn Sinh mở mắt, đã xong rồi, cái này sẽ khiến con cương thi kia chết không siêu sinh, mặc dù hắn sẽ mất khá nhiều sức lực.
“Bóng đen, hãy thâu tóm con mồi.” Hắn thì thầm, dưới chân có vài bóng đen di chuyển nhanh đến chỗ cô.
Tinh Tú lại tỏa ra hắc khí, lần này lại đậm hơn lần trước nhiều phần, bóng đen dường như hoảng sợ, cũng như kính phục, nó lui lại trở về chân của Hoàn Sinh.
“Chết tiệt, bóng đen, mày mau giết con cương thi đó.”
“…” Anh trai ơi, tụi ta không đấu lại được.
“Các ngươi yếu ớt đến vậy à?”
“…” Ngươi giỏi thì đấu đi, khiêu khích chúng ta cũng chẳng được cái gì đâu. Tạm biệt, đi ngủ đây.
Hoàn Sinh cắn răng, bóng đen dần thu lại sau đó biến mất. Hắn lui lại, sau đó phi kiếm bay mất, để lại một bãi máu màu đen kinh dị.
“Hửm…” Vân Yến nheo nheo mắt, liếc nhìn hướng đi của hắn.
Coi bộ, cô phải mau chóng đi tìm mấy bảo bối thôi.
“Lão già, dẫn tôi đi gặp tiểu tử họ Trầm.”
“Được.” Trác Kim gật đầu.
Thanh Hoan ở lại sai bảo mấy đệ tử đồng thời phải nâng cấp kết giới, chứ một môn phái hàng đầu như Bạch Viêm môn lại có thể cho người khác dễ dàng ra vào như thế là không ổn.
Nhất là khi đại thảm họa sắp ập đến.
Vân Yến bước vào phòng nhìn Trầm Lăng nửa thân trên trần trụi, liền lấy từ không gian ra một tấm chăn vứt vào người hắn.
“Khụ… Trầm tiểu tử, Tạ Tuyết có việc muốn nói với ngươi.” Trác Kim một bên trừng mắt cô, một bên nói với Trầm Lăng.
“Hảo, tiểu cương thi, ngươi có gì muốn nói với ta?” Trầm Lăng cười cười, có lẽ nào tiểu cương thi đã say đắm sắc đẹp này của hắn?
“Hai người ra ngoài một tí đi.” Vân Yến phất phất tay.
Ngay lập tức Trác Kim và tiểu sư đệ nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, giống như cô đợi hai người họ ra thì sẽ giở trò đồi bại với tên Trầm Lăng này vậy.
“Ta không cầm thú đến vậy, đừng lo.” Cô co rút khóe miệng.
“Vậy ta và tiểu tử này sẽ ra ngoài.” Trác Kim vẫn chưa tin tưởng lắm.
Trầm Lăng chống cằm nhìn cô, người như tiểu cương thi mà cũng có người trong lòng? Tò mò quá.
Hắc khí trong người Trầm Lăng lại rục rịch.
‘Mau, mau sử dụng ta.’
‘Giết chết tiểu cương thi…’
‘Vậy là tiểu cương thi mãi là của ngươi rồi.’
Từng lời nói ngọt ngào dịu nhẹ của con quỷ trong lòng hắn vang lên, Trầm Lăng đột nhiên nghĩ có lẽ nên giết chết tiểu cương thi trước, sau đó dùng cấm thuật để hồi sinh cô lại, thì lúc đó tiểu cương thi sẽ chỉ có mình hắn thôi.
Ngay lúc đó Vân Yến dùng kiếm đâm vào mi tâm của hắn, làn hắc khói tức giận tỏa quanh phòng.
Trầm Lăng bị đau đến mức bàng hoàng tỉnh táo, hắn run rẩy chịu đựng, cũng không biết vì sao, bản thân lại không muốn làm cô đau.
Hắc khói của Tinh Tú là loại chất lượng cao, tất nhiên sẽ mạnh hơn loại hắc khói hàng fake của Trầm Lăng.
Khoảng nửa canh giờ sau, quá trình lấy hắc khói ra khỏi người Trầm Lăng mới xong, cả người hắn nhẹ nhõm như vứt đi một gánh nặng.
Vân Yến đưa cho hắn một viên đan dược trị thương sau đó xách kiếm ra khỏi phòng để một lát nữa lên đường chọc phá nữ chính.
Khi Trác Kim và tiểu sư đệ vào thì Trầm Lăng đã sớm thiếp đi, mà trên mi tâm của hắn lại có một vết cắt nhỏ.