“Cẩm Vân.”
Đột nhiên, giọng nói truyền đến làm Trình Cẩm Vân giật mình, nhưng nàng nhanh chóng vui mừng, xoay người nhìn tấm bình phong phía sau:
“Sư phụ, ngài tới như thế nào vậy?”
“Lâu như vậy mà ngươi còn chưa có tiến triển gì, ta tới thăm ngươi một chút.”
Một lão già bước ra từ tấm bình phong.
Trình Cẩm Vân vội nói: “Sư phụ không cần lo lắng, ngài đem nghiệp học cả đời truyền cho ta, ta nhất định sẽ hoàn thành yêu cầu của sư phụ.”
“Nhưng gần đây xảy ra chuyện, ngài cũng biết đấy, bên Thần Thiên Từ vẫn giới nghiêm.”
“Ngươi nhớ là tốt rồi.”
Lão già gật đầu, hung quang lóe lên trong mắt: “Lão phu đợi nhiều năm như vậy, cũng không quan tâm phải đợi thêm một lúc, ngươi cẩn thận.”
Trình Cẩm Vân cúi đầu xưng vâng.
Lão già dặn dò Trình Cẩm Vân hai câu, rồi lặng lẽ rời đi như lúc tới.
…
Nhị tiểu thư Trình gia trần như nhộng bị người ném trước đại môn Trình gia, tin tức này như mọc cánh, chỉ một buổi sáng liền truyền khắp toàn thành.
Hôm qua, hoàng đế mới hạ chỉ, hôm nay nhị tiểu thư Trình gia đã bị người làm nhục, đây quả thực là đánh vào mặt hoàng đế.
Lâm triều Mộ Hoài không hiểu vì sao bị mắng một trận, dẫn đến tâm tình Mộ Hoài cũng thật không tốt, quanh thân tản ra khí lạnh người lạ chớ tới gần.
Sau khi hạ triều, Mộ Hoài một mình rời cung.
“Hoàng thúc, chiêu này của ngươi đủ tàn nhẫn!”
Mộ Hoài xoay người, thấy Minh Thù dựa vào tường, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt trong suốt ánh lên tường hồng ngói xanh. Cung trang rườm rà bị nàng tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, vừa nhìn cũng không biết là đã đi ăn chỗ nào nữa.
Nhưng chính là hình tượng như thế, lại sinh ra điểm sinh động hoạt bát, không giống như nữ nhân khuôn mẫu trong cung, luôn thể hiện bộ dạng đoan trang nho nhã không hề có sức sống.
Tri Kỳ cúi đầu đứng bên cạnh, bộ dáng vừa thấp thỏm, vừa khẩn trương.
“Không phải ta làm.”
Mộ Hoài thu lại ánh mắt, giọng nói hơi trầm.
Minh Thù phủi tay áo, nhẹ giọng nói: “Nghĩ cũng phải, hoàng thúc không giống loại người mất hết tính người.”
“Ngươi tin ta?”
Cái này đến phiên Mộ Hoài kinh ngạc, trên triều đình cũng không nhiêu người tin là hắn không làm.
Bởi vì trên triều hắn đã từng từ chối hôn sự, cho nên một vài đại thần đều nghĩ hắn vì từ chối, mới làm ra loại chuyện này.
“Người có chút đầu óc đều có thể phân tích được.” Minh Thù cười khẽ.
Mặc dù là được ban hôn, nhưng muốn từ chối vẫn có rất nhiều biện pháp, không nhất thiết phải dùng loại phương pháp đắc tội người khác, lại chịu trách móc này?
Hoài Vương cũng không giống kẻ ngốc.
Đột nhiên, Mộ Hoài cảm thấy mình có thể cân nhắc điều kiện của Từ chủ.
Kỳ thực có đôi khi nàng cũng rất đáng yêu.
Bậy!
Lão tử đang nghĩ vớ vẩn gì vậy.
Mộ Hoài nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ quái lạ trong đầu.
“Hoàng thúc, nếu ta nói cho ngươi biết là ai làm, ngươi giúp ta làm một chuyện được không?”
Nụ cười Minh Thù bỗng nhiên trở nên chói mắt.
Mộ Hoài bỗng sinh lòng cảnh giác, phản ứng đầu tiên không phải là quái lạ tại sao nàng biết ai làm mà là…
“Vội cái gì?”
Ha ha, quả nhiên đáng yêu gì đó, đều là có âm mưu.
“Hơi vội mà thôi.”
“Ngươi nói trước đi.”
“Hoàng thúc, làm người phải rộng lượng một chút!”
Hoài vương bề ngoài lạnh lùng cao ngạo, nội tâm lại vô cùng phong phú.
Xin lỗi nha, lão tử rộng lượng không nổi.
Minh Thù ho khan một cái: “Mang ta xuất cung.”
“Chỉ việc này?”
“Rất đơn giản đúng không?” Minh Thù híp mắt cười.
Khỉ thật, ở nơi nào cũng có người Từ chủ an bài, chỉ cần cô có ý định xuất cung, lập tức sẽ có người ngăn lại.
Thú nhỏ?
Thú nhỏ chỉ có một con, cô lại không thể phân thân dẫn dắt để đánh lạc hướng những người đó.
Trẫm có thể làm sao đây?
Trẫm cũng rất tuyệt vọng mà!
Mộ Hoài nhìn nàng từ trên xuống dưới, thẳng mặt hỏi: “Ngươi xuất cung làm gì?”
Trải qua chuyện lần trước, hắn chẳng muốn gặp lại lần thứ hai.
“Đi ăn.”
“Đồ trong cung còn không đủ ăn à?”
Minh Thù thành thật lắc đầu.
Không đủ thật mà!
Đồ trong cung làm tỉ mỉ thật, nhưng số lượng thì… Một lời khó nói hết.