“Không sai, tôi tới chính là vì Thẩm Triệt, thế nhưng tôi cũng có đầy đủ lý do khuyên các anh ở lại nhóm.”
“Hử?” Doãn Long Nhất nhướn mày. “Cậu đã cầu xin đến mức này, nói nghe thử coi?”
Tần Tu cũng không so đo đối phương mạnh mồm: “TAKE FIVE còn đang trong đà bay lên, sức ảnh hưởng về sau còn rất lớn. Điều này tôi tin các anh cũng rõ. Thêm một năm nữa, độ phổ biến của TAKE FIVE sẽ lên tới đỉnh điểm, nếu tôi là các anh, tới thời điểm đó mới nghĩ đến chuyện tách ra. Bây giờ mới chỉ có một hãng Thế Kỷ Hoàng Âm đến tìm các anh, đến lúc đó, các anh còn có nhiều sự lựa chọn tốt hơn. Cho dù đến lúc đó các anh vẫn cứ chọn Thế Kỷ Hoàng Âm thì thì ký trước hay sau, giá trị hợp đồng sẽ ăn đứt nếu so với ký bây giờ, mức độ coi trọng và đãi ngộ đương nhiên cũng sẽ khác. Việc gì phải nôn nóng nhất thời?”
Doãn Long Nhất nghe Tần Tu nói xong cũng cứng đờ người. Sao lại thế này? Hắn nhìn Hạ Chinh đứng bên cạnh không nói lên lời, sao tự nhiên hắn cũng thấy Tần Tu nói rất có lý nhỉ?
“Những gì cậu nói đều đúng cả.” Hạ Chinh gật đầu nói, “Nhưng cậu đã bỏ qua một chuyện. Tôi và Doãn Long Nhất có thể đợi thêm một năm cũng không vấn đề, nhưng Ngô Tưởng thì không thể. Nếu chúng tôi tiếp tục ở lại nhóm thêm một năm, cậu ấy sẽ phải đợi chúng tôi thêm một năm. Một năm này cậu ấy không thể ký hợp đồng với công ty quản lý nào, chỉ có thể tìm một việc làm thuê quanh quẩn ở đây. Chúng tôi sao có thể để người anh em của mình lại hy sinh vì chúng tôi thêm lần nữa chứ.”
Tần Tu á khẩu không trả lời được.
Doãn Long Nhất cũng nói: “Tần Tu, nói thực, chuyện của Thẩm Triệt là tôi nợ cậu ấy. Tôi rất muốn có cơ hội bù đắp lại, nhưng vấn đề đi hay ở này, tôi đặc biệt không thể đồng ý được! Nếu cậu cảm thấy chưa giải được hận.” Doãn Long Nhất nắm tay lại, đấm thẳng một cái lên chính ngực mình, nói với Tần Tu. “Muốn đánh, muốn chém gì cũng tùy cậu, tôi cam đoan nếu tôi đỡ lại một chút thì sẽ không phải tên Doãn Long Nhất nữa!”
Tần Tu nhìn hai người, ánh mắt hoàn toàn ảm đạm, không nói thêm gì quay người bỏ đi.
Trong nhà, Tần Tu một mình nằm trên giường, hộp thư thoại của di động để bên gối cứ lặp đi lặp lại mấy tin nhắn của Thẩm Triệt.
“Hoa khôi trường! Đang làm gì ế ~~?”
“Hoa khôi trường! Tôi dùng giọng anh mắng làm nhạc chuông cuộc gọi đến nè!”
“Hoa khôi trường, tôi luôn muốn bế anh kiểu công chúa!”
Âu Triết Luân vội vàng đi xuống lầu, mách với Hạ Lan Bá đang ở dưới ăn pizza: “Teo rồi teo rồi! Hoa khôi trường bị điên rồi! Tự dưng lại còn muốn được bế kiểu công chúa mới sợ chứ!”
Tháng mười hai, phim tài liệu đặc biệt về TAKE FIVE được phát trên đài truyền hình TPS, đồng thời trên mạng internet cũng có fan ngửi ra được mùi không tốt, cảm thấy bộ phim làm kỉ niệm nhóm tròn hai năm tuổi này đặc biệt là điềm xấu. Có fan bắt đầu tung tin đồn rằng TAKE FIVE sẽ giải tán, trên mạng bỗng nhiên trở nên xôn xao đủ mọi thông tin. Thẩm Triệt cuối cùng cũng có thể không cần xe lăn, có thể dùng gậy xuống giường đi lại được.
Tháng một, DVD concert vòng quanh châu Á của TAKE FIVE chính thức được phát hành, kéo theo album Greatest Hits của nhóm lần thứ hai lại dâng lên đợt sóng tiêu thụ khổng lồ. Đến cuối tháng, Quan Triều mời phóng viên đến buổi họp báo tuyên bố TAKE FIVE giải tán. Cả showbiz chấn động. Có fan gào lên mình bị lừa, chửi mắng Quan Triều làm việc vô nhân đạo, sắp giải tán rồi còn cố hốt tiền của fan.
Đầu tháng hai, Hạ Chinh, Doãn Long Nhất và Ngô Tưởng kí hợp đồng với Thế Kỷ Hoàng Âm, thành lập ban nhạc OUR. Rất nhiều fan kéo tới bên dưới tòa nhà Quan Triều phản đối, chỉ trích Hạ Chinh và Doãn Long Nhất là đồ phản bội, mắng công ty vì tiền mà phát rồ. Một tuần sau, Phương Viên âm thầm ký hợp đồng với Tinh Bang Giải Trí; quảng cáo một dòng smartphone mới nhất của TIDE với Tần Tu làm đại diện thương hiệu bắt đầu được chiếu trên TV, đồng thời, hình ảnh của DDD trên website hãng di động đó được thay thế bởi hình ảnh mới của Tần Tu. Có người trong giới truyền thông phân tích, chỉ ra rằng vì Quan Triều quá mức coi trọng Tần Tu, cho nên mới lập ra nhóm nhạc cho một mình Tần Tu làm mưa làm gió. Tin đồn trước đây rằng trong nhóm lục đục lại bắt đầu nhen nhóm cháy lại.
Thành viên TAKE FIVE rời đi thì rời đi, nằm viện thì nằm viện, đúng lúc nước sôi lửa bỏng này, hỏa lực của phóng viên vây công đều tập trung toàn bộ lên người Tần Tu. Liên tiếp nhiều ngày, Tần Tu ra khỏi tòa nhà đều gặp phải phóng viên bao vây chặn đường, truy hỏi anh cùng Doãn Long Nhất và Hạ Chinh có phải có xích mích không, tin đồn nhóm bất hòa có phải thật hay không. Ngày hôm nay, Tần Tu cùng mọi người phải ra bằng cổng sau gara, vậy mà vẫn bị một đám phóng viên bám theo. A Tường đi bên cạnh mở đường vừa thay Tần Tu ngăn phóng viên, Nữu Nữu vội gọi điện cho nhân viên bảo vệ của công ty, nhưng đám phóng viên vẫn cứ liều mạng giơ máy lên chụp ảnh, ngăn không cho Tần Tu đi ra. Một cái ống kính máy ảnh đập mạnh vào giữa trán Tần Tu.
Tần Tu dừng bước, tay ôm trán, cố giấu sắc mặt khó chịu, thế nhưng một luồng khí lạnh nổi lên cũng khiến cho hiện trường tự dưng yên tĩnh lại đến quỷ dị. Không còn ai xô đẩy, chen lấn, chỉ có Tần Tu đứng trước cửa một tay ôm mặt, một tay đè lên mép cửa. Tất cả đều mong có thể bắt được khoảnh khắc thần tượng đang nổi từ trước đến nay vốn không cởi mở với truyền thông này tỏ thái độ khó chịu.
Tần Tu bỏ tay xuống, mắt bị chọc vào đến đỏ ngàu, anh quay về phía các phóng viên, không hề tức giận, sắc mặt vẫn rất bĩnh tĩnh: “Các vị có muốn biết một ngày của tôi như thế nào không?”
Các phóng viên quay sang nhìn nhau, không biết nói gì.
“Buổi sáng, tôi tham dự buổi ra mắt mẫu điện thoại mới của TIDE, ăn cơm trưa xong thì đi chụp ảnh bìa cho tạp chí 《T&S 》. Buổi chiều nhận phỏng vấn của báo 《 Người nổi tiếng 》. Bây giờ là sáu giờ một phút, bảy giờ rưỡi tôi phải tham gia một trận đấu bóng rổ từ thiện giao lưu giữa các ngôi sao. Tôi chỉ có một tiếng đồng hồ này để ăn cơm. Khoảng trống một giờ này tôi muốn tới bệnh viện thăm người anh em tốt của tôi, Thẩm Triệt. Các vị quên cậu ấy rồi, nhưng tôi thì không. Vậy nên nếu các vị tới tìm tôi để tiêu bớt năng lượng dư thừa,thật ngại quá, tôi không có thời gian kiểu Mỹ kia để tiếp các vị.”
Tần Tu nói xong, cầm lấy kính râm mà Nữu Nữu đưa tới, đeo lên, che lại con mắt sưng đỏ kia, đi xuyên qua đám phóng viên còn đang ngây ngẩn bước lên xe quản lý đỗ trước cổng tòa nhà công ty.
Bội Hi nhìn tin tức mà tay phóng viên vừa đưa lên, ném thẳng trở lại: “Đây là cái gì? 《Tần Tu tỏ thái độ khó chịu với phóng viên, nghi vấn có những lời lẽ rất thô tục 》. Cậu ta thực sự nói rất thô tục sao?”
“Tôi, cái này tôi không nhìn thấy nhiều, chỉ cường điệu lên một chút…” Tay phóng viên thực tập trẻ tuổi ngập ngừng nói.
“Thứ tôi muốn là tin hot chân thật, tin chấn động, biết chưa! Cậu đưa cho tôi một tin Tần Tu nói năng thô tục rất chấn động, nhưng là tin giả. Cậu làm phóng viên hay đang viết kịch bản vậy?” Bội Hi bực tức đập đập bàn.
Nam phóng viên không dám hé nửa lời.
Bội Hi dựa vào bàn làm việc, hỏi: “Cậu nói cậu ta đi thăm Thẩm Triệt?”
“Anh ta nói vậy ạ.”
Bội Hi nhướn mi: “Được lắm. Sau này cậu cứ bám lấy Tần Tu và Thẩm Triệt cho tôi.”
“Hơ? Bám theo bọn họ để làm gì ạ?” Phóng viên trẻ không hiểu.
“Tôi cũng không biết để làm gì.” Bội Hi bí hiểm cười cười, “Nhưng mà, sau này sẽ biết thôi.”
Lại thêm một tuần, Thẩm Triệt bình phục xuất viện, không nói cho bất cứ ai. Thế nhưng lúc đi ra khỏi bệnh viện, lại nhận được điện thoại của một người phụ nữ tự xưng là người đại diện của DCT studio, hỏi cậu có muốn ký hợp đồng với công ty họ không.
Thẩm Triệt chống gậy, leo lên taxi, mờ mịt hỏi: “Thật xin lỗi, tôi không biết rõ về công ty các vị lắm.”
“À, cái này cũng không kỳ quái. Công ty chúng tôi mới thành lập chưa tới một năm. Không biết cậu đã xem phim 《 Hội học sinh đứng đầu 》chưa.Phim truyền hình này là bộ phim đầu tiên công ty chúng tôi quay đó.:
Cậu chưa từng nghe thấy tên studio DCT, nhưng bộ phim hài với rating cao ngất này cũng rất nôi tiếng, hóa ra là bộ phim đầu tiên của công ty này sao.
“Studio DCT, tên này có ý nghĩa gì không?” Không biết vì sao cậu lại tự nhiên bật ra câu hỏi này.
“Tên này là do Boss của chúng tôi đặt, DCT chính là Dream Comes True.”
Dream comes true, giấc mộng thành sự thật sao.
“Quy mô công ty chúng tôi tuy không bằng được Quan Triều hay Tinh Bang, nhưng chúng tôi rất coi trọng các nghệ sĩ trong công ty. Tài nguyên chúng tôi cung cấp cho cậu có thể chưa phải là tốt nhất trong ngành, nhưng nhất định là thứ tốt nhất chúng tôi có thể dành cho cậu…” Người bên kia đầu dây lại nhiệt tình giới thiệu. “Ừm, những lời này cậu nghe chắc cảm thấy có phần giả tạo, thực ra là cá nhân tôi rất thích cậu, coi như cũng là một fan nho nhỏ đi. Tôi thấy cậu rất có duyên với khán giả. Bà cố nội nhà tôi mỗi khi nhìn thấy cậu trên TV đều vui vẻ tươi cười … Không biết cuộc điện thoại này có quấy rầy cậu không, tôi biết, khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn an tĩnh dưỡng thương. TAKE FIVE tan rã tôi cũng rất tiếc nuối. Tôi cảm thấy có thể cậu sẽ không ở lại Quan Triều nên mới gọi điện tới. Quan Triều đã có Tần Tu, nếu cậu có ở lại, khả năng phát triển cũng sẽ không tốt. Tôi nói như vậy hy vọng cậu đừng để ý, bởi vì tôi cảm thấy điều cậu tâm huyết nhất vẫn là diễn xuất…”
Thẩm Triệt nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa kính, đang có người hạ biển quảng cáo Coca-Cola của TAKE FIVE xuống, thay vào đó là ảnh quảng cáo đồ uống của Bích Cơ và Âu Triết Luân. Thời huy hoàng của TAKE FIVE đã trở thành quá khứ.
Có lẽ đây là lúc mình tự tìm con đường cho chính mình.
“Ừm, cám ơn chị. Để tôi suy nghĩ một chút.”