Tiền Thái Hân cười nói: “Cái này thì mọi người không phải lo, sau khi cô giáo nghe Xong kế hoạch của tôi thì đã liên hệ với giáo viên của khoa, dự tính trong 1 tuần sẽ dịch kịch bản ‘Bạch mao nữ’ thành tiếng Anh. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần tập theo kịch bản là được rồi.”
Các sinh viên nghe thấy có nhiều thầy cô giáo cùng dịch thì cảm thấy yên tâm.
Đồng Tuyết Lục nhìn Tiền Thái Hân trên bục giảng, cảm thấy cô ta thật sự rất có năng lực lãnh đạo.
Tự dịch kịch bản thành tiếng Anh rồi để cho thầy cô giáo và sinh viên tham gia, như thế ý nghĩa hơn là dùng kịch bản nước ngoài đơn thuần, và cũng có thể khiến cho tất cả mọi người cùng tham sự.
Tiền Thái Hân nói tiếp: “Về phần đạo cụ và trang phục thì mọi người cũng không cần lo lắng, tôi sẽ nhờ bác mượn của đoàn văn công.”
“Bộp bộp bộp!”
Trong lớp, tiếng vỗ tay vang lên.
“Bạn học Tiền, cô giáo chọn cậu làm người phụ trách hoạt động lần này là đúng rồi. Ngoài cậu ra thì những người khác thật sự không có cách nào mượn được đạo cụ và trang phục.”
“Đúng vậy, Hân Hân, đến lúc đó có thể mời bác của cậu đến đây dạy chúng ta một chút không? Dù sao thì chúng ta cũng chưa bao giờ đóng kịch, sợ diễn không tốt.”
Tiền Thái Hân gật đầu: “Đương nhiên là không thành vấn đề, tôi sẽ về nói với bác tôi một tiếng. Bình thường bác ấy hiểu tôi nhất, chắc chắn sẽ đồng ý thôi.”
Các sinh viên khác nghe xong thì tiếp tục tung hô.
“Thật là ngưỡng mộ bạn học Tiền quá đi, cha mẹ là nhân viên ngoại giao, bác là chủ nhiệm của đoàn văn công, đúng là khiến người ta hâm mộ mà.”
“Đúng đó, cũng may là bạn học Tiền chuyển đến khoa Tiếng Anh của chúng ta, nếu không tiết mục biểu diễn lần này chắc chắn không thể sôi động như vậy.”
Tiền Thái Hân được các bạn khen, đắc ý liếc Đồng Tuyết Lục một cái.
Đúng lúc Đồng Tuyết Lục cũng đang nhìn Tiền Thái Hân.
– — Cô cũng cảm thấy hơi khó hiểu nhưng lại không nghĩ nhiều.
Tiền Thái Hân: “Vấn đề kịch bản, trang phục và đạo cụ đã giải quyết xong, tiếp theo là việc chọn diễn viên. Hy vọng các bạn tham gia một cách nhiệt tình.”
Nghe xong, rất nhiều sinh viên đều hăng hái lên đăng ký.
Tạ Hiểu Yến cũng hăng hái tham gia nhưng thấy mấy bạn cùng ký túc xá vẫn chưa đăng ký thì không nhịn được phải hỏi: “Các cậu không tham gia à?”.
Điền Phượng Chi khoát tay: “Tớ chịu, bình thường tớ đã sợ người khác cứ nhìn chằm chằm vào mình rồi. Tớ sợ vừa lên sân khấu tớ sẽ căng thẳng đến mức không nói thành lời mất.”
Lâm Lan Quyên điên cuồng gật đầu.
Cô ấy rất muốn tham gia nhưng cô ấy lại hay căng thẳng. Lâm Lan Quyên sợ mình sẽ phá hỏng vở kịch, càng sợ lỡ như mình đi báo danh mà không được chọn thì rất mất mặt.
Thôi Nhu Nhu nói sắp tới chồng cô ấy sẽ đến Bắc Kinh, có thể cô ấy sẽ không rảnh để tham gia tập luyện.
Cuối cùng mọi người đều quay sang nhìn Đồng Tuyết Lục.
“Tớ không đóng kịch đâu. Hiểu Yến, nếu cậu muốn tham gia thì đi đăng ký đi, đây là một cơ hội rất tốt để rèn luyện.”
Đồng Tuyết Lục nghĩ, đóng kịch là một ý tưởng rất hay nhưng cô không muốn tham gia.
Vì nhảy lớp mà bây giờ mỗi khi có thời gian rảnh rỗi cô đều học thuộc lòng từ mới, làm đề thi hoặc đọc sách giáo khoa.
Thứ bảy, chủ nhật cô còn muốn về nhà với mọi người, cô thật sự không còn thời gian nữa.
Tiền Thái Hân vẫn luôn chú ý đến các cô, nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói thế đã lập tức đi đến: “Bạn Đồng, lúc thi vào trường Đại học, điểm của cậu là tốt nhất trong lớp, cậu lại xinh đẹp như vậy, không tham gia thì thật sự rất đáng tiếc.”
“Hơn nữa, hoạt động lần này còn liên quan đến danh dự của cả lớp, cả khoa chúng ta. Mỗi sinh viên không nên coi thường mà còn phải tích cực tham gia nữa, bạn Đồng thấy tôi nói có đúng không?”
Đồng Tuyết Lục ngước lên nhìn cô ta: “Cậu nói đúng, vậy tôi cũng đăng ký tham gia.”
Không biết có phải cô bị ảo giác hay không mà cô cứ cảm thấy Tiền Thái Hân có ý thù địch với mình.
Nhưng cô khẳng định là trước đây cô và Tiền Thái Hân chưa từng gặp mặt, Ôn gia, Tiền gia cũng không có thù oán gì với Tiền gia.
– — Chẳng lẽ cô ta ghen tỵ vì cô xinh đẹp hơn cô ta, thành tích của cô tốt hơn cô ta sao?
– — Đồng Tuyết Lục không nghĩ ra lý do gì nên không muốn nghĩ nữa.
Người này ghen tỵ với người kia là chuyện rất bình thường, ăn nói chua ngoa cũng có thể hiểu được…
– — Chỉ cần đối phương không dùng thủ đoạn bỉ ổi thì cô sẽ không so đo với họ.
Nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói sẽ tham gia, Tiền Thái Hân mỉm cười, viết tên cô vào danh sách dự tuyển.
Sau một hồi sàng lọc, Đồng Tuyết Lục đã được chọn.
Chẳng qua là cô không đóng vai chính Hỉ Nhi mà là vai bà hàng xóm suýt nữa trở thành mẹ chồng của Hỉ Nhi.
– — Cái này cũng quá đáng quá.
Nhưng Đồng Tuyết Lục cũng không thèm tranh đoạt vinh quang kiểu này, đóng vai bà thím thì đóng vai bà thím.
Cũng không có gì ngạc nhiên, Tiền Thái Hân được chọn đóng vai Hỉ Nhi.
===
Tới cuối tuần, Đồng Tuyết Lục thu dọn đồ đạc, đi về nhà.
Vừa vào đến cửa, Nguyệt Bính đã vẫy đuôi, ở bên cạnh sủa liên tục, vô cùng mừng
rỡ.
Đồng Tuyết Lục vừa nhìn thấy nó lại nghĩ đến lúc Trình Tú Vân ăn phân của nó, trong lòng lại thầm lạy bà ta một cái.
Thật ra, phân chó này là do Đồng Gia Tín phơi khô. Gần đây trường học của cậu ta hay có cái trò dùng phân chó làm đạn bắn súng cao su để chơi hoặc bắn chim.
Cuối tuần trước cô về, nhìn thấy cậu ta đang phơi phân chó thì lắm lời hỏi một câu, sau khi biết còn cảm thấy ghét bỏ.
Cuối cùng nghĩ lại lại thấy đó là một vũ khí sinh học tuyệt vời, cho nên bảo Đồng Gia Tín phơi hộ cô một ít rồi làm thành những viên nhỏ như phân chuột.
Thật ra phân chó sau khi phơi khô không hề có mùi thối, cô chuẩn bị cái này là muốn dùng để đối phó với Sử Tuấn Dân. Anh ta năm lần bảy lượt muốn ra tay với cô, cho dù cô đã trả thù nhưng đến bây giờ anh ta vẫn yên ổn ở trong trường.
Cô nghĩ, nếu đối phương còn dám ra tay với cô thì cô sẽ mời bọ họ ăn phân chó, không ngờ không dùng được cho Sử Tuấn Dân mà lại dùng với Trình Tú Vân.
– — Chỉ có thể nói cô quá may mắn.
===
Thời tiết càng ngày càng nóng, nghe Đồng Gia Tín nói, 2 ngày nay 2 ông nội ăn uống không được tốt.
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một lúc sau đó đi vào bếp làm món rau trộn lương bì, còn làm thêm bánh móng ngựa và nước ô mai.
(*) Lương bì (Liangpi): một món ăn Trung Quốc giống mì được làm từ lúa mì hoặc bột gạo. Nó là một món ăn đặc sản có nguồn gốc từ ẩm thực của tỉnh Thiểm Tây.
Lương bì trong suốt, mềm mại, tưới dấm ớt lên trên, hương vị chua chua cay cay lập tức làm cho người ta có cảm giác thèm ăn.
Bánh móng ngựa mềm dẻo, ngọt dịu, ngọt nhưng không ngấy… Đúng là một loại điểm tâm thích hợp để ăn vào mùa hè.
Nước ô mai là thức uống có tác dụng thanh nhiệt được làm từ những nguyên liệu như trần bì, sơn tra, ô mai, hoa quế, đường phèn và cam thảo… Ông cụ Ôn và Tư lệnh Tiêu đều rất thích.
(*) Trần bì: vỏ quýt để phơi khô để lâu.
Ông cụ Ôn xoa bụng nói: “Vẫn là đồ ăn của Tuyết Lục hợp khẩu vị của tôi nhất. con bé không có nhà, tôi ăn rất ít cơm.”
Chú Tộng gật đầu: “Đúng đó, tài nấu nướng của Tuyết Lục còn hơn cả đầu bếp tiệm ăn.”
Trong lòng Tư lệnh Tiêu cũng nghĩ như thế, nhưng khi nghe thấy 2 ông già này khen cháu gái mình, trên mặt lại nở ra một nụ cười đắc ý.
Đợi đến khi bọn Tiêu Gia Minh đi vào trong phòng sách, Đồng Tuyết Lục mới kể lại chuyện Trình Tú Vân đến trường tìm cô lại bị cô cho ăn phân chó cho mọi người nghe.
Đồng Tuyết Lục vừa nói xong, cả căn phòng im lặng mất mấy giây.
Vẻ mặt của ông cụ Ôn vô cùng kinh ngạc: “Tuyết Lục, cháu cho nó ăn cứt chó thật à?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Cháu nghĩ đến chuyện bà ta ngược đãi Như Quy nên rất muốn dạy cho bà ta một bài học.”
Cô dùng ngón chân cũng đoán được Trình Tú Vân tìm cô để làm gì, đối với một người phụ nữ có thể ép chết con ruột của mình, cô không muốn công kích, cũng không định chửi nhau với bà ta.
– — Lại càng không có ý định nói lý…
– — Cô chỉ muốn đánh bà ta một trận cho bõ tức.
Khó khăn lắm bà ta mới tự tìm tới cửa, cho nên cô nhất định phải nắm bắt cơ hội.
Phòng khách lại im lặng mất mấy giây rồi đột nhiên bùng nổ tiếng cười.
“Ha ha ha, đúng là cháu gái của ông, nóng tính y như ông vậy!” Tư lệnh Tiêu cười đến mức lồng ngực rung lên.
Sau khi hồi phục tinh thần, ông cụ Ôn cũng phá lên cười: “Cháu làm đúng lắm, làm tốt lắm! Nếu nó không phải là phụ nữ thì năm đó ông đã đánh cho nó rụng hết răng rồi!”
Năm đó, Trình Tú Vân cắm sừng con trai ông cụ lại còn ngược đãi Như Quy. Cuối cùng, con trai ông buồn bực quay về đơn vị, không lâu sau thì hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ.
Cứ nghĩ đến đoạn thời gian đó, mỗi ngày con trai mình đều phải sống trong đau khổ và căm giận, lòng ông cụ lại đau như dao cắt.
Thậm chí ông còn nghi ngờ, có phải là trong lúc làm nhiệm vụ, con trai bị ảnh hưởng bởi tâm trạng nên mới xảy ra chuyện không may hay không.
Khiến ông cụ phải ‘kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh’, hại Như Quy còn nhỏ đã mất ba…
– — Mối thù này ông cụ đã đổ hết lên đầu 2 nhà Trình – Sử.
Nếu không phải vì Như Quy thì năm đó ông đã bắn một phát, giết chết người phụ nữ Trình Tú Vân kia từ lâu rồi.
– — Bây giờ Đồng Tuyết Lục ra tay trừng trị bà ta, thật sự là sảng khoái!
Đồng Tuyết Lục thấy ông cụ Ôn cười đến mức hốc mắt đỏ bừng lên, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu: “Đúng rồi ông nội Ôn, vì sao 2 nhà Trình – Sở lại bao che cho Trình Tú Vân với người kia như thế?”
Bình thường, nếu có người nhà như thế thì rất có thể người ta sẽ vì lợi ích của cả gia tộc mà bỏ rơi 2 người Trình Tú Vân và kẻ thứ ba.
– — Nhưng trước giờ 2 gia đình kia thì không, lại còn vì bọn họ mà đối đầu với Ôn gia.
Chuyện này kéo dài suốt 10 năm khiến cô vô cùng tò mò.
Ông cụ Ôn nói: “Trình Tú Vân là đứa con gái duy nhất trong 2 thế hệ Trình gia. Bà cụ Trình chỉ có con trai, mấy đứa con cũng không có con gái. Mãi cho đến khi Trình Tú Vân được sinh ra thì Trình gia mới có một đứa con gái duy nhất, cho nên từ bé nó đã được cưng chiều. Lúc trước cha của Như Quy muốn kết hôn với nó, ông đã không đồng ý rồi.”
“Người được nuông chiều từ bé chính là người không thể đồng cam cộng khổ với người khác. Chuyện sau này lại càng khẳng định lời của ông, lúc đó ông nên kiên quyết phản đối mới đúng.”
Đồng Tuyết Lục thấy ông cụ Ôn tự trách thì vội vàng an ủi: “Ông nội Ôn, nếu như thế thật thì sẽ không có Như Quy.”
Ông cụ Ôn gật đầu: “Cháu nói đúng, nếu như thế thì sẽ không có Như Quy. Còn về Sử Tu Năng, cũng chính là kẻ ngoại tình với Trình Tú Vân… Nó là đứa con trai duy nhất của lão tam Sử gia. Trên Sử Tu Năng có 5 người chị, cuối cùng mới sinh được 1 đứa con trai, bọn họ có thể không cần đứa con trai này sao?”
“Ban đầu là do 2 nguyên nhân này, về sau lại biến thành ân oán giữa 2 gia tộc. Hiện tại, bọn họ chỉ muốn khiến cho Ôn gia sụp đổ.”
Đồng Tuyết Lục: “…”
– — Sự kết hợp của 2 người này đúng là ghê gớm.
Tư lệnh Tiêu nói: “Lần này thì thôi đi. Nhưng nếu lần sau Trình Tú Vân lại đến tìm cháu thì cháu không cần gặp, tránh rơi vào bẫy của bà ta.”
Ông cụ Ôn nghe xong vội vàng nói: “Đúng, ông nội cháu nói đúng. Cháu phải đề phòng người phụ nữ đó.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Cháu biết rồi, 2 ông nội cứ yên tâm đi ạ. Cháu sẽ cần thận.”
===
Trong căn cứ.
2 con gà lớn và 1 con gà mờ trong tình yêu đang ngồi ăn cơm với nhau.
Chu Diễm chán nản cúi đầu, ăn được một nửa thì nuốt không nổi nữa.
2 người Ôn Như Quy và Hoàng Khải Dân quay sang nhìn nhau, cả 2 đều biết tại sao mà anh ta lại thế này.
Rốt cuộc Chu Diễm cũng đã tìm một bác sĩ Đông y để khám, vị bác sĩ Đông y kia nói là quả thật sức khỏe của anh ta không ổn, muốn sinh con thì phải điều dưỡng.
Từ sau khi biết bản thân rất khó có con thì anh ta đã biến thành dáng vẻ này.
Hoàng Khải Dân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chu Diễm, anh cũng đừng quá chán nản, bác sĩ đã nói là chỉ cần điều dưỡng tốt thì sẽ có thể sinh con mà.”
Vẻ mặt của Chu Diễm buồn như đưa đám: “Tôi đang lo là Tiểu Vân sẽ chê tôi. Nếu tôi không sinh được con thì có khi nào cô ấy sẽ ly hôn với tôi không?”
Ôn Như Quy: “…”
Hoàng Khải Dân: “…”
Mọi người im lặng mấy giây, sau đó Hoàng Khải Dân lên tiếng: “Anh đã có khuyết điểm về mặt kia thì anh nên đối xử tốt hơn với vợ. Thấy anh tốt với cô ấy thì cô ấy sẽ không nỡ ly hôn với anh.”
Chu Diễm nghe xong, 2 mắt sáng rực lên: “Tôi nên đối xử tốt với cô ấy như thế nào?”
Tiền lương của anh ta đều đưa cho vợ, vợ nói gì anh ta nghe nấy…
– — Anh ta không nghĩ ra còn có thể đối xử với cô ấy tốt như thế nào nữa.
Hoàng Khải Dân tỏ ra rất có kinh nghiệm: “Cuộc sống nhàm chán, cần có bất ngờ. Mặc dù đã kết hôn rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn phải tạo bất ngờ cho đối phương.”
“Ví dụ?”
– — Chu Diễm và Ôn Như Quy nhìn anh ta với con mắt hiếu học.
Hoàng Khải Dân nói: “Ví dụ như 2 người đột nhiên xuất hiện trước mặt vợ hay người yêu mà không hề báo trước cho họ biết, tặng cho họ đồ ăn thức uống… Đây chính là bất ngờ.”
Ôn Như Quy với Chu Diễm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: Bọn họ hiểu rồi.
===
Thứ 2.
Đồng Tuyết Lục vừa ở phòng tự học về thì có một nữ sinh không quen biết đến tìm cô, nói ở bên dưới có một người tự xưng là anh trai đến tìm cô.
– — Anh trai.
Đồng Tuyết Lục nhướng mày, gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Tạ Hiểu Yến tò mò: “Tuyết Lục, ông anh bà con xa lại đến tìm cậu à.”
Đồng Tuyết Lục mỉm cười: “Đúng vậy, không biết anh ấy đến tìm tớ có việc gì, tới xuống xem đã.”
Cứ nghĩ đến có thể nhìn thấy Ôn Như Quy ngay lập tức, bước chân của cô lại nhẹ như bay.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) |||||
Đi xuống đến bên dưới ký túc xá, Đồng Tuyết Lục đã thấy Ôn Như Quy đứng dưới cái cây to lần trước.
Cô chạy đến nói: “Ngày mai anh phải diễn thuyết à?”
Ôn Như Quy không trả lời, rồi đột nhiên anh lấy ở sau lưng ra một bó hoa, đưa cho cô: “Tặng em.”
Đồng Tuyết Lục không nghĩ anh lại tạo bất ngờ cho mình, 2 mắt sáng lên: “Hoa ở đâu thế?”
Ôn Như Quy nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của cô: “Anh hái ở căn cứ.”
Đồng Tuyết Lục Sợ phát run cả người: “Căn cứ cho phép sao?”
Tai của Ôn Như Quy đỏ ửng lên: “Lúc về anh sẽ nói với viện trưởng.”
Hoa là do viện trưởng trồng, bây giờ lại bị anh với Chu Diễm hái hết, chắc là ông ấy sẽ chửi ầm lên cho mà xem.
– — Nhưng chỉ cần có thể khiến người yêu vui, khi về bị mắng anh cũng vui lòng.
Đồng Tuyết Lục đảo mắt, cô dùng ngón tay vẽ vào lòng bàn tay của anh: “Đi, chúng ta đi tìm một bụi hoa nhỏ để làm chuyện xấu.”
– — Làm chuyện xấu!
2 mắt của Ôn Như Quy sáng lên, tim đập rộn như sấm.
[HẾT CHƯƠNG 120]