“Ta vẫn còn biết cái gọi là đúng mực, tới đây, tiếp tục uống.”
Mấy người đang uống rượu mua vui không hề biết rằng lưỡi hái của thần chết vẫn còn đang treo trên đỉnh đầu của bọn họ.
“Mấy người giả làm dân lưu vong kia được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, kêu bọn họ giết Phương Quân, kết quả thì thế nào, đã không giết được người thì thôi, lại còn để bị bắt được.”
“Đại nhân, mấy người đó sẽ không khai chúng ta ra đâu nhỉ?”
“Ngươi cảm thấy bản quan ngốc như vậy sao, lúc bản quan làm việc sẽ để lại nhược điểm sao? Dù bọn Phương Quân đó có thẩm vấn như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ nhận được một kết quả mà thôi.”
Bọn họ không hề biết Phương đại nhân chỉ nhốt ngươi lại chứ không hề phí sức thẩm vấn, đã biết trước kết quả thì sao phải làm điều thừa cơ chứ?
————
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cũng biết thêm về cuộc ám sát kia qua lời kể của thiếu niên.
“Ngụy trang thành dân lưu vong để ra tay, bọn họ nghĩ hay thật đấy, nếu cuộc ám sát đó thành công thì sẽ khơi dậy sự mâu thuẫn giữa triều đình và dân chúng, lại còn có thể đẩy sạch tội ra khỏi người mình, đúng là một công đôi việc.” Bàn tay đang nắm lấy cái chén của Thương Quân Lẫm không ngừng ép chặt lại.
Thẩm Úc giải cứu cái chén vô tội từ tay Thương Quân Lẫm: “Sao bệ hạ lại tức giận vì một đám người sớm muộn gì cũng sẽ bị giải quyết, Phương đại nhân đã liên hệ được với Ẩn Long Vệ, giờ chỉ cần chờ thêm mấy ngày nữa thôi là những người đó có muốn cười cũng không cười nổi nữa.”
Thương Quân Lẫm nắm lấy tay của Thẩm Úc rồi kéo người vào trong lồng ngực: “Nếu ai cũng nghĩ được như A Úc thì trẫm đã không cần phải phiền lòng như vậy.”
“Bệ hạ không cần nghĩ đến mấy chuyện không thực tế như vậy, dù là ta đi nữa thì khi bị nhuộm trong chốn quan trường mấy năm cũng chưa chắc vẫn giữ được như lúc ban đầu.”
Quyền thế mê hoặc con người, việc duy trì được tâm tính của mình nghe thì có vẻ đơn giản nhưng từ xưa đến nay có mấy ai thật sự làm được?
“Không nói chuyện này nữa, chắc lúc này Nghiêm Tranh đã bắt đầu dẫn người đi đến phía Bắc rồi nhỉ?” Thương Quân Lẫm nâng mấy sợi tóc trên đầu Thẩm Úc lên rồi kẹp vào lòng bàn tay vân vê.
Lần trước, bọn họ rời cung không chỉ vì muốn gặp thiếu niên đó mà còn muốn gặp Nghiêm Tranh, vừa lúc gần đây kinh thành có rất nhiều thứ cần vận chuyển tới Túc Bắc, hơn nữa toàn bộ hành trình còn được quân đội hộ tống nữa nên Nghiêm Tranh muốn mượn cơ hội này để đi xem xem tình hình thế nào.
Địa điểm đầu tiên hắn chọn là ở Bắc Mạc.
——-
Trong phòng riêng, Nghiêm Tranh nói ra suy nghĩ của mình: “Mấy năm nay quan hệ của Bắc Mạc và Đại Hoàn vẫn khá là ổn định, ta cũng có một thương đội ở đó nên nếu lúc này mà đi đến Bắc Mạc thì cũng có thể nhờ quân đội hộ tống luôn, như thế thì cũng có thể đến Bắc Mạc để thăm dò tin tức.”
Ý tưởng lớn mật của hắn khiến Thẩm Úc thấy hơi kinh ngạc: “Đợi khoảng thời gian nguy hiểm này trôi qua……”
“Ta biết nó rất nguy hiểm nhưng cùng với đó, nó cũng mang lại một cơ hội lớn,” Nghiêm Tranh tự rót cho mình một ly trà rồi chậm rãi uống, “Là một thương nhân thì chắc chắn không thể quên bốn chữ ‘ chiếm trước tiên cơ ‘* ta tin rằng những vật chúng ta đang có sẽ mang lại lợi ích rất lớn.”(Tương tự như nắm bắt được cơ hội.)
Nghiêm Tranh cũng không che giấu dã tâm của mình, ở trước mặt Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm, hắn không cần phải cố ý che giấu cái gì, có những lúc thẳng thắn sẽ khiến người ta coi trọng hơn.
“Ngươi cứ quyết định là được, cần thứ gì cứ nói với ta, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ, lúc tới Bắc Mạc, mọi thứ đều phải cẩn thận.”
Nghiêm Trang cũng không ngờ Thẩm Úc lại nói lời quan tâm như vậy, hắn có chút sửng sốt nhưng cũng tiện đà nói tiếp: “Cho dù là vì sự hợp tác lâu dài của chúng ta thôi thì ta cũng sẽ cố gắng trở về an toàn*.”
————
Thương Quân Lẫm ngồi ở bên cạnh Thẩm Úc, lúc hắn nghe thấy cuộc đối thoại kia cũng không có phản ứng gì, chỉ là đêm hôm đó, khi trở về cung hắn đã bắt nạt y rất nhiều lần.
Hiện tại trên người Thẩm Úc vẫn còn để lại những dấu vết.
Thẩm Úc cũng không ngờ Thương Quân Lẫm đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, y nhướng mày: “Bệ hạ không ghen nữa sao?”
Thương Quân Lẫm vuốt ve làn da bên gáy của Thẩm Úc, nơi đó còn có những vệt đỏ hắn để lại, không chỉ ở cổ mà những chỗ bị che khuất còn có nhiều hơn.
Nghĩ đến đêm hôm đó, da thịt thanh niên đỏ ửng, lại còn khẽ khóc nức nở…… ánh mắt của Thương Quân Lẫm lại trở nên tối tăm.
“A Úc nói xem vì sao trẫm lại ăn dấm?”
Giọng nói khàn khàn của nam nhân truyền vào lỗ tai, phảng phất như trở lại đêm hôm đó.
Đêm hôm đó nam nhân cũng dùng giọng nói đó để hỏi Thẩm Úc, nếu Thẩm Úc không trả lời hoặc câu trả lời của y không khiến nam nhân hài lòng thì y sẽ bị hắn bắt nạt nghiêm trọng hơn.
Thẩm Úc đã không còn nhớ tối hôm đó y đã bị Thương Quân Lẫm dụ dỗ nói ra bao nhiêu lời không nên nói, dù sao ngày hôm sau, trên người y cũng không còn chỗ nào lành lặn.
Ký ức bị đánh thức, Thẩm Úc lại cảm thấy hơi nóng.
“Đúng là trong mấy ngày này,” Thẩm Úc cố gắng đẩy những kí ức đó ra khỏi đầu mình, “Thương đội của hắn sẽ xuất phát cùng nhóm cứu tế thứ hai.”
Chớp mắt, thời gian đã đến, Nghiêm Tranh rời khỏi thành cùng đoàn người, giữa khoảng thời gian nghỉ ngơi để chỉnh đốn lại, hắn quay đầu nhìn về phía kinh thành rồi thầm nghĩ: Việc hắn vứt bỏ đám phế vật đó để đến kinh thành là một quyết định chính xác.
Ngọc Chương Cung.
Đôi mắt Thẩm Úc vẫn đang nhắm chặt nhưng lông mi của y lại chớp chớp đầy vẻ bất an, dưới bóng tối, khoé mắt y thấm ra mấy giọt nước mắt, đuôi mắt y nhiễm đỏ, trông lại càng mê hoặc lòng người hơn.
Nam tử mặc đồ đen có thân hình cao lớn đang giam cầm y ở trong lồng ngực và hôn y.
Nụ hôn kia cũng giống như Thương Quân Lẫm, rất ngang ngược, nó mang theo sự xâm lược nồng đậm, lại hung ác như muốn nuốt y vào bụng.
Thẩm Úc chỉ có thể tiếp nhận nó.
“A Úc không cần nghĩ đến những người khác, trẫm sẽ tức giận.” Thương Quân Lẫm rút lui một chút nhưng môi hắn vẫn dán lên môi Thẩm Úc.
“Bệ hạ thật không nói đạo lý mà, vừa nãy rõ ràng là bệ hạ nhắc tới trước.” Thẩm Úc mở mắt ra, trong mắt y vẫn còn hơi nước chưa tan đi, ánh mắt y như cất giấu những ngọn lửa, khiến cho người khác vừa liếc mắt một cái đã chìm đắm vào nó.
Thẩm Úc cũng không quên chuyện này, lần này là do Thương Quân Lẫm nhắc tới Nghiêm Tranh trước, bởi vì chuyện đêm đó nên mấy ngày nay y không hề nhắc tới Nghiêm Tranh trước mặt Thương Quân Lẫm.
Nụ hôn đầy trăn trở của Thương Quân Lẫm lại hướng lên phía trên, cuối cùng dừng lại trên cặp mắt khiến hắn đắm chìm kia.
Thẩm Úc nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc dịu dàng này.
“Lần này là do trẫm hiểu lầm A Úc,” Thương Quân Lẫm nhỏ giọng nhận lỗi, nói xong hắn lại nói ra một lời nói chứa đầy ý nghĩa sâu xa, “A Úc muốn phạt thế nào cũng được.”
*Do Nghiêm Tranh và Thẩm Úc hợp tác với nhau nên NT mới bảo dù vì cái gì hắn cũng sẽ an toàn trở về=>Nghĩ theo xu hướng TU vì hợp tác nên mới quan tâm.
Tuyến thời gian chương này hơi loạn nhưng đại loại là gặp thiếu niên kia=>gặp Nghiêm Tranh(nhưng không nhắc đến ngay)=>bệ hạ ghen=>…=>bệ hạ nhắc lại=>Cuộc hội thoại với Nghiêm Tranh sau khi gặp thiếu niên kia xong=> Trơ về thực tại.
📌 Tui chỉ cố chấp có một điều duy nhất đó là dùng chồng thay vì dùng phu. Nên tui sẽ khum đổi đou=•=
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-09-0821:32:23~2021-09-0918:35:26 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Ha hả (^_^)132 bình; rau thơm thịt heo nhân sủi cảo 57 bình; tiểu phượng hoàng bạch lại bạch 30 bình; Lạc thần, trăng lạnh tâm, tiểu lục 10 bình; tiểu á á 9 bình; bạc khi trong tay dâu tây sữa bò, mạc muộn lưu 5 bình; thượng y ngân, amohhh2 bình; dạ tầm, hi hoa, thiên nhai cũ lộ, di trầm Astraea1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!