Tiên Y ngẩng đầu nhìn, nhìn thật sâu vào đôi mắt của bà ấy, phát hiện ra lời nói của bà là thật sự xuất phát từ nội tâm, mà đồ mặc của bà thậm chí còn không tốt bằng đồ mặc ở nhà của nàng, trên đầu dù gặp khách cũng không đeo trang sức gì, giống như một phụ nhân bình thường nhất, trải qua cuộc sống đơn giản, tự tiêu khiển, nhưng lại không nhìn ra một chút hận đời, càng không nhìn ra một tia không cam lòng, nữ tử có lòng dạ như thế nào là rộng lớn, bên trong có càn khôn nữa, Hoàng thượng lại không coi trọng, đôi mắt cũng như mù. Nhưng mà, Tiên Y nhìn rõ, Kim tần tuy rằng có khí chất tốt, nhưng bề ngoài không phải loại chỉ liếc mắt một cái là có thể kinh diễm nhân tâm, hậu cung Hoàng thượng nhiều mỹ nhân như vậy, khẳng định chỉ nhặt những người có giá trị lợi dụng hoặc mỹ mạo để sủng ái, ông ta mới không trong một ngày đẹp trời đi dạo hậu cung phát hiện một nữ nhân có vẻ đẹp độc đáo. Cho nên nói, gả cho Hoàng thượng, quá mệt mỏi, nam nhân không cưới được thê tử của cả nước hẳn đều nguyền rủa ông ta.
Gặp mặt không lâu sau, trong cung có quy định, quý tần cũng không phải phi tử, không có tư cách giữ người nhà ở lại ăn cơm, cho nên rất nhanh Tiên Y đã bị người ta mang ra ngoài, trước khi đi, Kim tần có ôm chặt bọn nhỏ một cái, trong mắt có vui mừng yêu thương, có tiếc nuối, sau đó lại thoải mái, không có ghen ghét cùng khát vọng. Tiên Y cảm thấy Kim tần chắc chắn là một nữ tử có nội tâm rất cường đại, bà dùng sách tạo ra một thế giới tự do, cho dù bà bị nhốt vào hoàng cung, linh hồn cũng đã ngao du vào thế giới trong sách, bà cho dù không có nhiều vật chất, nhưng thế giới tinh thần, bà so với bất cứ một nữ nhân nào, cũng dồi dào hơn. Tiên Y nhìn ra, bà luôn thật sự thỏa mãn. Ân sủng gì đó, ở trước quyển sách, đều biến thành bã.
Tiên Y ôm Linh Linh có chút buồn ngủ lướt đi trên hành lang, đi một đoạn dài còn không quên bảo Bích Tỉ nhắc nhở nàng, trở về phải tìm nhiều thêm mấy quyển sách hay tặng cho Kim tần, có lẽ đây là món quà tốt nhất với bà.
Từ cung điện của Kim tần đi ra, Tiên Y không dám dừng lại quá nhiều, nàng đã hẹn với Quận cháu ở cửa gặp mặt, chờ nàng ta cùng nhau rời đi. Tiên Y ở trong cung cũng không muốn đi bái phỏng ai, liền trực tiếp ra ngoài, nhưng người lui tới trong cung rất nhiều, có phi tần, có cung nữ, thái giám, nhưng đại đa số đều biết nàng là thê tử của Kim Phong Hoa, rất ít khi làm khó dễ, cho dù là người không biết tốt xấu, cung nữ đi theo các nàng cũng sẽ khuyên giải từ giữa, nói từ đầu đến đuôi, không xảy ra chuyện gì lớn. Chỉ là Tiên Y gặp một lão cung nữ kỳ quái, ánh mắt vẫn luôn nhìn một nhà ba người nàng, đôi mắt kia giống như máy quét, quét từ trên xuống dưới, đặc biệt là hai đứa bé, bà ta nhìn thời gian rất lâu, cho đến khi Tiên Y dẫn hai hài tử chạy trối chết, Tiên Y còn cảm nhận được đôi mắt vẩn đục kia vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nàng cùng bọn nhỏ như cũ. Thật là một người kì lạ làm người ta phải dựng đứng lông mao, Tiên Y hiện tại rất đồng ý với Kim tần, rốt cuộc đừng nên thường vào cung, người nơi này rất ít kẻ tịnh tâm giống như Kim tần, ngược lại lại bị hoàng cung nguyền rủa trở nên vặn vẹo, biến thái, thậm chí khủng bố.
Ngồi trên xe ngựa, nàng thở phào một hơi thật mạnh, lão cung nữ kia có khuôn mặt y chang da quả quýt, còn có ánh mắt như cái hố trống rỗng, tựa hồ còn lắc lư, nàng ôm hai đứa nhỏ, cảm nhận được hơi ấm của chúng, rốt cuộc cũng định tâm lại.
Lại đợi một lúc lâu, đến khi Tiên Y cảm thấy Quận chúa có phải đã bị giữ lại trong cung dùng bữa rồi hay không, Cam Lộ Quận chúa cuối cùng cũng đã trở lại, trùng hợp chính là, khi nàng ta trở lại trên xe ngựa, sắc mặt cũng tái nhợt, thoạt nhìn như bị mất hồn vía, tình huống còn gay go hơn Tiên Y.
Ngay từ đầu Tiên Y không định hỏi, lúc sau nhìn Cam Lộ thật sự quá kỳ quái, nàng mới thử hỏi: “Ngươi có phải hay không cũng ở trong cung nhìn thấy lão cung nữ già? Bà ta cũng gắt gao nhìn chằm chằm ngươi?”
“A?” Cam Lộ giống như là đột nhiên lấy lại tinh thần, hoảng sợ, sau đó mới uống một ngụm nước, nói: “Ngươi gặp gỡ người kỳ quái sao?”
“Ừ, một lão cung nữ kỳ quái.” Tiên Y nói Cam Lộ gặp được lão cung nữ chẳng qua là vui đùa, muốn cho nàng ấy hoàn hồn, sau đó tiếp tục nói: “Vậy ngươi làm sao vậy? Bị cái gì dọa?”
“Tiên Nương à……” Cam Lộ muốn nói lại thôi nhìn Bích Tỉ cùng bọn nhỏ.
Tiên Y thấy nàng ấy thật muốn tìm người tố khổ, liền để người đem bọn nhỏ bọn nha đầu đều đưa đến trong xe ngựa phía sau, trong xe ngựa của mình chỉ có nàng cùng Cam Lộ.
“Nói đi, có chuyện gì sao?” Tiên Y không tin lão cung phi sẽ làm khó Cam Lộ.
“Ta…… Hình như ta nhìn thấy cha của cô nương nhà ta.” Cam Lộ cau mày có chút mất kiểm soát nói.
“Ôn phu tử? Ở trong cung?” Tiên Y nhất thời không bắt được trọng điểm.
“Không! Không phải……” Cam Lộ bực bội lắc đầu nói: “Là cha ruột của đại tỷ nhi, chồng trước của ta.”
Tiên Y có cảm giác một chậu máu chó đang đâm đầu rơi xuống, nhắm đôi mắt lại, không khỏi ho khan hai tiếng nói: “Ở trong hoàng cung?”
Đó là làm thái giám? Con nhà giàu lang bạt kỳ hồ*, thân tàn chí không tàn, gặp gỡ vợ trước ở trong cung? Chỉ tiếc vợ trước có thân phận cao quý, hắn lại rơi vào cảnh khom lưng uốn gối, hoàn cảnh bi thảm phải ngước nhìn người khác. Chậc chậc, hẳn là sẽ không thảm như vậy đi.
(*) Đây là thành ngữ nói tắt của câu Lang bạt kỳ hồ, tái trí kỳ vĩ. Câu này có nghĩa là “Con chó sói giẫm lên yếm cổ của nó”, nghĩa bóng nói về “sự lúng túng, khó xử, tiến thoái lưỡng nan”.
“Không…… Không phải thái giám!” Cam Lộ sao lại không nhìn ra ý tứ của Tiên Y, nàng ta dùng sức nắm Tiên Y một chút, tư duy có chút hỗn loạn nói: “Ta cũng không biết hắn sao lại ở trong cung, chính là ta cảm thấy hình như hắn, chỉ là hắn và lúc trước một chút cũng không giống nhau.”
“Có cái gì không giống nhau?” Tiên Y xoa cánh tay kỳ quái nói.
“Ta cảm thấy……” Cam Lộ cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Hắn hẳn là sứ thần Phong Quốc.”
Cùng thời gian, Kim Phong Hoa thu được tin tức trong cung, nghiền ngẫm nhìn tin tức trên tờ giấy , cũng khó trách đời trước Mộng Cơ càng về phía sau, thế lực càng mạnh, ngay cả Trịnh Dịch Hiên cũng phải tránh đi mũi nhọn, trong đó thì ra còn có chuyện này. Hiện giờ chém rớt một chỗ dựa to lớn như thế của ả, sợ là nữ nhân này lại muốn phát điên rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, tới chỗ này mọi người đoán như thế nào, chỗ dựa kiếp trước của Mộng Cơ là ai?
Nói nữa, ta hôm nay gửi công văn đi cũng không dễ dàng, bởi vì đột nhiên bị sái cổ, người bên phải và cổ đều không thể cử động, cả người chỉ có thể dựa vào trên ghế máy tính, đau đến nỗi xoay người cũng khó khăn. Kì thực ta muốn nói, từ sau khi ta viết truyện này bệnh sởi lại bắt đầu phát tác, sau đó sắp kết thúc, lại bị sái cổ, Kim đại biến thái, thực ra ngươi đang nguyền rủa ta đi! Đúng không đúng không! Chiếp chiếp chiếp, cũng may ta sắp kết thúc rồi. Xin hãy buông tha! Ta là mẹ đẻ, đây là truyện trong sáng!