“Ở biên giới phía Bắc, tên mỗi liệt sĩ đều in sâu trong đầu mỗi người lính.
Tên vua Bóng Đêm của ông cũng vậy.
Tôi còn học thuộc lòng từng sự kiện xảy ra trong cuộc đời ông!”
“Tiền Bưu, nam, dân tộc Hán, ba mươi lăm tuổi, vua Bóng Đêm ở biên giới phía Bắc, từng một lần nhận được chiến công hạng một, ba lần nhận chiến công hạng hai, sáu lần nhận quân công hạng một, mười lần nhận quân công hạng hai”.
“Đồng chí Tiền Bưu đã tham gia tổng cộng 108 nhiệm vụ ám sát chưa từng thất bại, mỗi lần đều hoàn thành xuất sắc.
Đồng chí ấy đã nhiều lần tham dự cuộc thi đấu võ tự do quốc tế, ba lần đoạt giải á quân, hai lần vô địch thế giới.
Đồng chí ấy đã nhiều lần tham gia công tác cứu viện…”
Mã Siêu kể ra từng sự kiện trong cuộc đời Tiền Bưu.
Mỗi lần anh ta nói ra một chuyện, vẻ mặt Tiền Bưu lại càng đau khổ hơn.
Nói tới đoạn sau, Tiền Bưu quá đau khổ hét lên: “Câm miệng! Cậu câm miệng lại cho tôi! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”
Những vinh dự đó đều là bí mật chôn sâu trong lòng ông ta, cũng là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng ông ta, bây giờ lại bị Mã Siêu khơi ra hết.
Mã Siêu cười lạnh: “Ở biên giới phía Bắc, ông là anh hùng được tất cả mọi người nhớ mãi.
Nhưng ông thì sao? Ông lại làm kẻ đào ngũ, những người xem ông là anh hùng vừa nhắc tới ông lại phải rơi nước mắt.
Ông không chỉ là một kẻ đào ngũ, còn là một kẻ bịp bợm!”
Lời Mã Siêu nói như từng mũi dao đâm mạnh vào trái tim Tiền Bưu.
“Đừng nói nữa, xin cậu đừng nói nữa…”
Tiền Bưu quỳ trên mặt đất, gương mặt đau khổ giàn giụa nước mắt.
“Ban đầu, chỉ dựa vào tội ông muốn ám sát Tướng quân biên giới phía Bắc, tôi đã có quyền lập tức xử tử ông.
Nhưng Tướng quân từng nói, người của biên giới phía Bắc không giết hại lẫn nhau”.
Mã Siêu lại nói: “Nhưng nếu có lần sau, cho dù có phải trái lệnh của Tướng quân, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”
Anh ta nói dứt lời đã quay người rời đi.
Mặt Tiền Bưu đờ đẫn.
Những lời Mã Siêu nói không ngừng vang vọng trong đầu ông ta.
Đặc biệt là mấy từ “Tướng quân biên giới phía Bắc” này càng khiến ông ta hoảng sợ hơn.
Nhà họ Dương phái ông ta tới Giang Hải ám sát Dương Thanh.
Mã Siêu đã canh giữ ở đây từ trước, còn vừa nói người ông ta muốn giết là Tướng quân biên giới phía Bắc.
Vậy nói cách khác, Dương Thanh chính là Tướng quân biên giới phía Bắc?
Đến lúc ông ta kịp phản ứng thì Mã Siêu đã lên chiếc xe Jeep màu đen, Sâm Ba lái xe rời đi.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên có sấm sét từ trên cao đánh xuống, trời lập tức đổ mưa như trút nước.
Tiền Bưu quỳ giữa trận mưa to, cả người đã ướt sũng.
Ông ta gào khóc vô cùng bi thương.
Đến khi Mã Siêu tới gặp Dương Thanh ở tầng cao nhất của trụ sở tập đoàn Nhạn Thanh, anh ta kể lại chuyện của Tiền Bưu ở biên giới phía Bắc.
Dương Thanh hơi híp mắt: “Biên giới phía Bắc không có kẻ nào hèn nhát.
Tôi không tin đường đường là vua Bóng Đêm sẽ làm kẻ đào ngũ!”
Không phải anh tự tin một cách mù quáng, mà anh rất có lòng tin vào biên giới phía Bắc.
“Chắc hẳn ông ta có chuyện gì khó nói.
Khi em nhắc tới những sự kiện trong cuộc đời của ông ta, ông ta rất đau khổ, rõ ràng vẫn có tình cảm rất sâu đậm với biên giới phía Bắc”, Mã Siêu cũng nói.
“Cậu lập tức đi điều tra xem ông ta đã gặp phải rắc rối gì”, Dương Thanh dặn dò.
“Vâng, anh Thanh!”
Sau khi Mã Siêu rời đi, Dương Thanh đứng trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn chằm chằm về phía Bắc, trong lòng mơ hồ có chút nhớ mong.
Tại nhà họ Dương ở Châu Thành.
Thấy Tiền Bưu đột nhiên trở về, Dương Hướng Minh cười kiêu ngạo: “Cậu Bưu đã ra tay, quả nhiên tuyệt đối không xảy ra sai sót!”
Bây giờ Dương Uy còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tạm thời giữ được tính mạng, nhưng hai tay, hai chân bị rút gân, xương bị đánh nát, hoàn toàn không có khả năng phục hồi, sau này sẽ phải nằm trên giường cả đời.
Mà Dương Uy lại là đứa cháu trai được Dương Hướng Minh cực kỳ yêu thương.
Bây giờ anh ta gặp phải tình cảnh như vậy, có thể tưởng tượng được Dương Hướng Minh muốn giết Dương Thanh thế nào.
Khi người nhà họ Dương đều cảm ơn Tiền Bưu, ông ta đi tới trước mặt Dương Hướng Minh và nói: “Xin lỗi ông chủ Dương, tôi đã làm ông thất vọng rồi!”
Dương Hướng Minh đang cười lập tức nghiêm mặt, ánh mắt có chút không vui: “Tiền Bưu, cậu nói vậy là sao?”
“Xin lỗi, tôi không thể nào tiếp nhận nhiệm vụ lần này được!”
Tiền Bưu bình tĩnh nói: “Tôi đi theo nhà họ Dương tám năm, đã từng cứu mạng ông chủ Dương, làm rất nhiều việc cho ông chủ Dương, cũng trả hết ơn trước đây nhà họ Dương cứu mạng tôi từ lâu.
Đã đến lúc tôi rời đi rồi”.
Vẻ mặt Dương Hướng Minh cực kỳ khó coi.
Những năm gần đây, vì có Tiền Bưu nên ông ta không hề sợ hãi, từng đắc tội rất nhiều người.
Một khi Tiền Bưu rời đi, tình cảnh của ông ta sẽ càng khó khăn hơn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cậu phải rời khỏi nhà họ Dương chứ?”, Dương Hướng Minh không cam lòng.
“Ông đã đắc tội một người mà ông không được phép chọc giận! Nhà họ Dương sắp tàn đời rồi!”, Tiền Bưu bình tĩnh nói.
“Hỗn xược!”
Ông ta chỉ nói thật nhưng lại khiến Dương Hướng Minh giận tím mặt: “Nhà họ Dương từ gia tộc nhỏ đi lên tới ngày hôm nay, có nhân vật lớn nào mà chưa từng gặp qua? Đừng nói là Châu Thành nhỏ bé, cho dù cả tỉnh Giang Bình, làm gì có ai phá hủy được nhà họ Dương?”
– —————————
.