– Họ bận lắm, ngày mai sẽ tới.
Tô Căng Bắc vươn vai, vừa bước lên cầu thang vừa nói:
– Cũng tốt, đỡ cho chị đã bay cả ngày mà còn phải nghe lải nhải.
– Vậy chị vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.
– Ngoan.
Tô Căng Bắc vân vê khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu em:
– Mai chị dẫn em ra ngoài chơi.
Tô Gia Nam cong cong hàng mi:
– Đừng, theo chị ra ngoài chơi không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, chị quên chuyện năm ngoái bị cả đám người vây ở cổng quảng trường à.
Tô Căng Bắc nhướng mày:
– Nhóc con, đó là chị đây quá nổi tiếng.
Lời vừa dứt, ở cầu thang vang lên tiếng bước chân, tiếp theo, ở đầu cầu thang xuất hiện một dáng người màu đen khôi ngô tuấn tú. Tô Căng Bắc nghiêm mặt lại, kêu:
– Anh cả.
Tô Hiển Ngôn nhìn cô, khẽ gật đầu chào hỏi:
– Về rồi à?
– Dạ, hôm nay anh cả cũng ở nhà?
– Lấy ít đồ.
– Ừm.
Trò chuyện rất đơn giản, Tô Hiển Ngôn không dừng lại lâu, rẽ vào một hành lang khác về phòng mình.
Tô Căng Bắc nhún nhún vai, đã quen thuộc với phản ứng lạnh nhạt của người anh họ này từ lâu. Cô chợt nhớ tới Chu Thời Uẩn, hai người họ đều lãnh đạm, đều có dáng vẻ như thoát khỏi bụi trần.
Nhưng hai người họ cũng khác nhau rất lớn, sự lãnh đạm của Tô Hiển Ngôn mang theo cảm giác rét buốt, ẩn chứa sát cơ khiến người khác không dám tùy tiện đến gần, là sau này mới có. Còn sự lãnh đạm của Chu Thời Uẩn hoàn toàn là tự nhiên, không nhắm vào người hay việc nào, chỉ là thói quen như vậy, bẩm sinh sẵn có.
Cho nên, Tô Căng Bắc sẽ không đến gần Tô Hiển Ngôn nhưng lại dám “động thổ” trên người Chu Thời Uẩn, cô biết, Chu Thời Uẩn sẽ không làm hại cô, chỉ vì anh vốn là như vậy.
Tô Gia Nam khó hiểu:
– Chị, chị cười vui vẻ như thế làm gì?
Tô Căng Bắc sờ mặt, cô cười rất vui vẻ hồi nào?
Cô gõ đầu Tô Gia Nam:
– Nói gì đó, về phòng.
Tô Căng Bắc dứt lời bèn lấy di động ra, dạo này bận quá quên gọi điện thoại quấy rối Chu Thời Uẩn.
Sau khi về phòng, cô uể oải nằm vật xuống giường. Cô giơ điện thoại lên, biên tập ra vài câu nhưng nghĩ lại những thứ bình thường thì Chu Thời Uẩn sẽ không hồi âm, bèn viết ra những câu mà Chu Thời Uẩn có khả năng hồi âm nhất.
“Chu Thời Uẩn, bụng em đau dữ lắm, anh nói xem em bị làm sao?”
Một phút sau, quả nhiên anh trả lời tin nhắn, chỉ là một câu lạnh tanh và rất đơn giản: “Vị trí nào?”
Tô Căng Bắc cười lúm đồng tiền như hoa, nói dối: “Bên phải, em có thể bị bệnh gì?”
“Phía dưới bên phải rất đau có lẽ là ruột thừa nhưng cũng không loại trừ nguyên nhân khác, đến bệnh viện đi.”
Tô Căng Bắc nằm nhoài trên giường: “Ui da, em đột nhiên phát hiện bên trái cũng rất đau, tiêu rồi tiêu rồi, khắp bụng em đều đau, không phải em bị bệnh gì nặng lắm chứ?”
Lần này Chu Thời Uẩn thật lâu không trả lời tin nhắn, Tô Căng Bắc đợi lâu quá, lại nhắn cho anh một tin: “Bác sĩ Chu, đau bụng, đợi trị liệu.”
Thật lâu bên kia mới trả về hai chữ: “Bệnh viện.”
Tô Căng Bắc khẽ cười ra tiếng, thay đổi tư thế nằm trên giường, hai cái chân vừa dài vừa trắng xoay lên trần nhà làm động tác đạp xe đạp.
“Em thích bác sĩ Chu chữa cho em hơn, không muốn đi bệnh viện.”
“Oh.”
Chỉ một chữ oh?
Tô Căng Bắc hừ hừ, cuối cùng gọi điện thoại trực tiếp cho anh, sau khi điện thoại thông, cô giả vờ suy yếu hỏi:
– Chu Thời Uẩn, vợ tương lai của anh sắp đau chết rồi mà thái độ của anh như vậy đấy.
Bên Chu Thời Uẩn có tiếng lật trang giấy sột soạt:
– Nghe giọng cô cũng không có việc gì lớn.
– Giọng suy yếu thế này mà anh nói không có việc gì lớn? Lớn quá đi ấy chứ.
Ngữ điệu Chu Thời Uẩn nhàn nhạt:
– Nếu vậy thì thay vì lãng phí thời gian ở đây buôn điện thoại, cô nên gọi 120 cấp cứu.
– Vô dụng thôi.
Tô Căng Bắc thầm bĩu môi, cố sức giảm thấp âm lượng:
– Kỳ thực em là nhớ anh nhớ tới mức đau bụng, trừ anh ra, bác sĩ khác không chữa được.
Đầu kia điện thoại, Chu Thời Uẩn mím môi, anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ lưu manh và xảo quyệt của Tô Căng Bắc lúc nói câu này.
– Tô Căng Bắc.
– A?
– Ngày mai tôi sẽ đến Tô gia.
Ý cười của Tô Căng Bắc hơi khựng lại, cô hoàn toàn không phản ứng được Chu Thời Uẩn đột nhiên nói chuyện này:
– Cái gì?
– Chuyến bay tám giờ tối mai, cô và tôi cùng đi Bắc Kinh.
– Gì gì?
Tô Căng Bắc ngồi bật dậy trên giường:
– Chuyến bay gì, Bắc Kinh gì, em và anh?
Chu Thời Uẩn vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản:
– Ừ, sẽ nói với người nhà cô một tiếng.
Tô Căng Bắc:
– Khoan đã, tại sao tôi phải theo anh đến Bắc Kinh?
– Ừm…
Chu Thời Uẩn đổi bên tai nghe điện thoại, nhàn nhạt nói:
– Không phải cô nói nhớ tôi đến đau bụng ư, như vậy, gặp nhau không phải tốt rồi sao.
Tô Căng Bắc:
-…
Đậu xanh, Chu Thời Uẩn đây là đang học cô nói đùa à?
Tô Căng Bắc không ngờ đột nhiên anh nói muốn dẫn cô về Chu gia. Dạo này cô rất thích anh là không sai nhưng cô cảm thấy mình vẫn chưa quyến rũ được anh mà? Sao người ta lại muốn dẫn mình về nhà…
Mới bắt đầu, đầu óc Tô Căng Bắc mờ mịt nhưng sau đó cẩn thận suy nghĩ thì cũng hiểu ra. Cô nằm viện nhiều ngày mà mẹ cô không hề tới quấy rầy, rõ ràng có ý giao cô cho Chu Thời Uẩn, chắc là mẹ cô nghĩ hai người họ thật đến với nhau.
Mẹ cô nghĩ vậy thì người bên Chu gia chắc chắn cũng nghĩ vậy, Chu Thời Uẩn nói muốn dẫn cô về đoán chừng là ý của trưởng bối bên kia.
Tô Căng Bắc đứng dậy mở tủ quần áo, lại là như vậy…
Ngày mai mặc gì tốt đây?
Tô Căng Bắc chăm chú nghiêm túc chọn quần áo không phát hiện, ý nghĩ từ nhỏ đến lớn không thích đi Chu gia của mình lần này hình như đã tan thành mây khói.