Tạ Hàn Thiên xua tay, cười:
“Được rồi. Không nói chuyện này nữa. Tạm thời con cứ ở đây đi. Bố mẹ con có chú bảo đảm, không lo ngại tính mạng, chẳng qua là bị giam cầm thôi.”
“Đến chú cũng không cứu được cha mẹ con sao? Trong tộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tạ Thiên Hoa nghe chú hai nói xong, lòng rất loạn, vừa vui vừa buồn, nhưng nhiều nhất vẫn là thấy tò mò.
Tạ Hàn Thiên lắc đầu, nói:
“Chuyện này dường như liên quan đến đại kiếp, cụ thể thế nào chú cũng không rõ. Thế nhưng, chú chỉ có thể kéo dài thời gian cho con. Ba năm sau nếu con vẫn thua Kiều Minh Long, thì cũng không còn cách nào giải quyết chuyện hôn sự với Phần Thiên Cốc.”
Y nói đến đây, bỗng nhìn lên cổ viện, cười:
“Thế nhưng con ở đây, nếu tiền bối chịu chỉ điểm tu hành một hai thì chắc chắn không cần phải lo.”
“Chuyện này…”
Tạ Thiên Hoa cúi đầu, hơi có vẻ lúng túng.
Bích Mặc tiên sinh đúng là nói cho cô nàng nghe rất nhiều “bí mật thượng cổ”, thậm chí cũng đề tỉnh Tạ Thiên Hoa nhiều điều về “thiên địa chí lý”.
Thế nhưng, cảnh giới của cô nàng còn thấp.
Có biết những thứ này cũng không có tác dụng gì với tu vi.
Cuối cùng, Tạ Thiên Hoa chỉ nói những chuyện về canh tác cho chú hai.
“Tiến hóa” và “chọn lọc tự nhiên” có can hệ quá lớn, đề cập đến Long – Phượng đại kiếp, rất có thể là bí mật thượng cổ, không được Bích Mặc tiên sinh cho phép nàng không dám tùy tiện nói cho người khác.
Tạ Hàn Thiên nghe đến “giun đất” còn đỡ, thế nhưng “vi sinh vật” khiến y chấn kinh hồi lâu, mãi không thể nào bình tĩnh được.
Cơ hồ thế giới quan của hắn bị lật đổ nhào.
Không giống Tạ Thiên Hoa, cường giả tầm cỡ như Tạ Hàn Thiên đã lĩnh hội Thiên Lý Nhãn, nếu muốn có thể khóa chặt một vật thể, phóng to lên vô vàn lần.
Ngày thường, bọn họ dùng để truy tung con mồi.
Thế nhưng vừa rồi sau khi nghe Tạ Thiên Hoa nói, hắn đã thử dùng Thiên Lý Nhãn nhìn chằm chằm vào da tay mình. Mới đầu còn không thấy gì, nhưng về sau quả thật xuất hiện rất nhiều thứ quái dị, nhỏ đến mức mắt thường không tài nào thấy nổi, lại rõ ràng có sinh mạng.
Tạ Thiên Hoa là nghe Bích Mặc tiên sinh nói, mà hắn là tai nghe mắt thấy.
“Tạ cô nương, chào buổi sáng.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng hai chú cháu, khiến Tạ Thiên Hoa giật mình một cái.
Tạ Hàn Thiên quay đầu, phát hiện người đang chậm rãi bước về phía hai người bọn họ là một thanh niên cỡ hai tám ba mươi, đầu bù tóc rối, mặc áo vải gai. Trên người y không hề có một chút ba động nào của chân khí.
“Khó trách hai lão già kia bị dọa cho chạy té đái.”
Tạ Hàn Thiên nghĩ thầm. Cho dù chưa được Tạ Thiên Hoa kể cho nghe về “vi sinh vật”, thì chỉ với việc hắn không cảm nhận được trên người thanh niên này một chút tu vi nào, Tạ Hàn Thiên cũng không dám manh động ra tay với đối phương.
“Chào tiên sinh.”
Tạ Thiên Hoa vội vàng đứng thẳng người, dáng vẻ nghiêm trang, cũng hơi có vẻ khẩn trương.
“Không biết vị này là?”
“Chào tiên sinh. Tại hạ Tạ Hàn Thiên, là chú của Thiên Hoa. Mấy hôm nay may có tiên sinh để ý chiếu cố, cháu của tại hạ mới bình yên, xin tiên sinh nhận một lễ của tại hạ.”
Tạ Hàn Thiên khom người, cúi đầu.
Một lễ này không phải bái vì tu vi, vì cảnh giới, hoàn toàn là vì Bích Mặc tiên sinh đã có ân cứu cháu gái của y.
Cho dù đứng trước mặt hắn là một phàm nhân, hắn cũng sẽ bái như cũ.
oOo
Nguyễn Đông Thanh đỡ trung niên tên Tạ Hàn Thiên dậy, nói:
“Cũng không phải chuyện gì lớn, xin đừng khách khí. Hàn xá ở trên núi, không bằng huynh đài quá bộ lên một chuyến, uống chung trà?”
“Tiên sinh đã có lời, từ chối thì vô lễ.”
Tạ Hàn Thiên cười tít mắt, người cũng hơi cung xuống, hai chân đi lại hơi có phần phù phiếm. Ban nãy y trúng một chỉ của Cải Thảo, tuy là kịp thời uống thuốc ổn định thương thế, nhưng cũng không phải là lành lại ngay lập tức.
Nguyễn Đông Thanh thấy người trung niên này tuấn lãng phong độ, nhưng sắc mặt xám xanh, hai chân lảo đảo, bèn thở dài, vỗ vai Tạ Hàn Thiên, sau đó dùng một ánh mắt đầy ẩn ý nhìn gã:
“Vẫn biết huynh đài đây phong lưu đào hoa, nhưng việc gì cũng nên điều độ, quá mức hại thận.”
Tạ Hàn Thiên:
“…”
Tạ Thiên Hoa nén cười, sau đó nhanh nhẹn lại gần, vừa dìu chú hai mình lên núi vừa đâm một nhát:
“Chú hai, xem ra về sau chú có thêm một danh hiệu: Tạ Thận Hư.”
“Chuyện này… ta…”
Tạ Hàn Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại ỉu xìu xuống. Lời của Bích Mặc tiên sinh y không dám phản bác, mà cũng phản bác không được.
Vì thực chất Nguyễn Đông Thanh nói không sai.
Tuy không phải thận hư gì, nhưng Tạ Hàn Thiên cảnh giới cao, phong lưu thần tuấn, ở bên ngoài quả thực có tiếng là đào hoa phong nhã.
Ba người kẻ trước người sau, rồng rắn tiến vào Lão Thụ cổ viện.
Nguyễn Đông Thanh kéo ghế, bảo Tạ Hàn Thiên ngồi, lại lấy mấy chén trà, rót ra mời khách. Chớ nhìn bề ngoài hắn trông vững vàng như chó đá, thực chất bên trong đang lẩy bẩy như cọng bún thiu.
“Người nhà của Tạ cô nương…”
“Gia tộc của người tu luyện.”
“Hắn sẽ không táng cho mình một chưởng chết tươi chứ?”
Nguyễn Đông Thanh đúng là sợ.
Phần lớn tiểu thuyết gã từng đọc, phàm là người tu luyện có chút tu vi tính tình đều tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác, đạo đức pháp luật đều vứt tận đẩu tận đâu, chẳng đáng một đồng. Nguyễn Đông Thanh thuần túy là một người phàm, không có sức mạnh tự vệ, đương nhiên chỉ có thể cẩn thận mà sống.
Tuy mấy ngày này gã tự nhận đối xử với Tạ Thiên Hoa không tệ, nhưng ai mà biết trong bụng đối phương nghĩ gì?
Tạ Hàn Thiên lại ngồi ngây như phỗng, không nói lời nào, càng khiến Nguyễn Đông Thanh thấy áp lực hơn.
“Không biết huynh đài đến đây có gì muốn nói? Phải chăng muốn đón Tạ cô nương về nhà?”