” Chú đây là con muốn tốt cho chú mà thôi, con biết tích cách của cô ta, vừa ngang tàng lại ăn nói không biết phép tắc, chú quen cô ta sớm muộn cũng rước hoạ vào thân, chú nghe con…”
” Ta nghĩ cháu vẫn nên đối xử tốt với cô gái bên cạnh cháu đi” Cố Trạch Dương trầm mặt lạnh giọng nói.
” Chú à! Chị cháu vốn không xứng với chú, cháu sẽ thay chị cháu xin lỗi chú, vì đã không biết hổ thẹn mà quấn lấy chú…”
Hạ Vi vốn tưởng mình tốt bụng thay Bạch Nguyệt nhận lỗi sẽ khiến Cố Trạch Dương không tức giận với Cố Hàn, nhưng cô ta không ngờ nó lại phản tác dụng.
Cố Trạch Dương ngắt lòi Hạ Vị, giọng nói càng thêm lạnh:” Thì ra cô cũng biết hổ thẹn, ai cần cô thay mặt, cô đang ra vẻ cho ai xem”
” Cố Hàn, ta vốn nể mặt ba cháu mà nói chuyện với cháu, nhưng từ hôm nay đừng ở trước mặt ta nói năng linh tinh, ta sẽ khiến cháu hối hận vì những lời nói của mình” Cố Trạch Dương nhìn Cố Hàn với ánh mắt lạnh lẽo.
Cố Hàn trong lòng tức giận, còn Hạ Vi thì không khỏi hoảng sợ nép vào người Cố Hàn. Bạch Nguyệt mua được bánh đang vui vẻ bước a ngoài, cô hơi ngưng mắt nhìn 3 người trước cửa tiệm.
Cô không hiểu hôm nay là ngày gì mà tụ họp đầy đủ ở đây cả vậy, Cố Hàn thấy cô muốn nói gì đó, cô chẳng buồn để nghe, bước một mạch rời đi.
Cố Trạch Dương thấy cô rời đi cũng bước theo, Cố Hàn tức giận dắt Hạ Vi theo hướng ngược lại mà đi.
Bạch Nguyệt đi một lúc chợt dừng lại, quay đầu nhìn Cố Trạch Dương ở phía sau, nói:” Chú vẫn là nên tin lời của đứa cháu mình đi, với lại đừng đi theo tôi nữa, tôi còn bằng tìm người yêu, chú cứ đi theo như vậy ai dám lại gần tôi chứ?”
” Tìm người yêu?” Cố Trạch Dương nhíu mày nhìn cô.
” Đúng vậy, tôi thấy chú rất rãnh rỗi sao, vẫn hay là lo đi làm đi, lỡ như thất nghiệp đừng có đỗ thừa tôi” Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói, liền tăng tốc rời đi, Cố Trạch Dương im lặng đứng nhìn theo bóng dáng của cô.
Những ngày sau đó cô không biết lời nói của cô khi đó có đánh động vào dây thần kinh nào của hắn hay không, mà từ dạo đó hắn càng bám riết lấy cô, khoảng cách mỗi ngày một càng gần cho đến hôm nay hắn và cô nhìn không khác gì một cặp đôi đang đi dạo cả.
” Chú à! Chú thật sự rất rãnh à?” Bạch Nguyệt cũng đã thử bảo mèo con điều tra Cố Trạch Dương, nhưng thông tin mèo con cho cô không làm cô cảm giác an toàn.
Cố Trạch Dương hơi suy nghĩ, rồi cũng gật đầu, Bạch Nguyệt chẳng muốn nói thêm gì với hắn cuối cùng vẫn là chọn mặc kệ.
” Túc chủ, ta thấy cô nên căn nhắc hắn đi, kiếm ai cũng vậy, vậy sao không thử quen hắn”
” Im đi, ngươi đi mà quen hắn”
Bạch Nguyệt biểu cảm trên mặt thay đổi rất phong phú, hắn đi bên cạnh cũng không bỏ qua một cử chỉ nào của cô, hắn không biết lúc nào mình lại ưa thích đi bên cạnh cô, nhìn cô như vậy, không thấy cô hắn lại nhớ tới cô, hắn vẫn trong giai đoạn tìm câu trả lời, bây giờ thì cứ cùng cô đi dạo vậy.