Chờ khi Chu Thanh đến cửa Bút Mặc Trai, nơi đó đã đông nghìn nghịt người đứng. Không riêng gì người trong thôn tới, ngay cả người của huyện thành, thấy ở đây có nhiều người xếp hàng, sau khi nghe ngóng là mua một tặng hai, cũng tới xếp hàng.
Sáng sớm Trung Thúc vừa mở cửa, đã bị dọa đến suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất, tay khẽ run rẩy, ầm một phát khép cửa lại.
“Đại nhân, tiệm của chúng ta nửa tháng này cũng không có một người khách nào, vậy mà bây giờ bên ngoài ít nhất cũng có mấy trăm người.”
Thẩm Lệ nhìn lướt qua bên ngoài từ cửa sổ. Xa xa liền thấy Chu Thanh, khuôn mặt lớn chừng bàn tay ngũ quan đang vo thành một nắm, đầy vẻ lo lắng bất an nhìn về bên này.
Khóe miệng Thẩm Lệ giương lên, trong lòng đã hiểu được đại khái, nói: “Không sao, mở cửa đi.”
Mắt thấy Thẩm Lệ cười đầy ý vị, Trung Thúc hồ nghi nhìn hắn một cái, rồi quay đầu đi mở cửa. Quả nhiên nam nhân đang yêu đương đều mắc bệnh tâm thần sao? Sáng sớm đã cười thâm sâu như vậy, cười cái gì không biết.
Mở cửa kinh doanh, người xếp hàng bên ngoài ồ ạt tràn vào. Trung Thúc giờ mới hiểu được vì sao lại có nhiều người như vậy? Thế mà lại có người tung tin đồn nhảm! Nói Bút Mặc Trai của họ mua một tặng hai! Mua một cây bút chất lượng kém, liền được một chồng giấy cùng một cái nghiên mực! Đây là cho rằng người của Bút Mặc Trai bị ngốc sao? Lại còn mua một được hai, sao không đi ăn cướp đi!
Trung Thúc một mặt phẫn nộ nhìn về phía Thẩm Lệ.
Trên mặt Thẩm Lệ mang theo nụ cười tiêu chuẩn, ôn hòa nói với đám đông khách nhân: “Hôm qua trong tiệm, đích thực là có hoạt động mua một được hai, có điều hoạt động này đã kết thúc, xin lỗi các vị.”
Trung Thúc.. Đại nhân, tại sao người lại nói như vậy?
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
“Dựa vào cái gì hôm qua thì có hoạt động, hôm nay liền không có, ngươi nói không thì liền không có sao?”
Mọi người đã phải dậy thật sớm, gấp rút lên đường, lại phải đứng xếp hàng rất lâu, bây giờ lại nói không còn hoạt động? Nếu là từ trước tới nay không có hoạt động này thì cũng thôi đi. Vì sao có người chiếm được tiện nghi này, còn bọn họ thì không kia chứ!
“Đúng vậy, dựa vào cái gì!”
“Cho một lí do đi!”
Trung Thúc.. Hắc, ta đây sắp nổi bão rồi đấy nhé. Dựa vào cái gì à? Dựa vào chúng ta là chủ quán!
Nhưng mà lời này, ông vẫn không thể nói ra, nếu nói chắc chắn sẽ chọc giận mọi người, những người này mà điên lên thì đập tiệm cướp đồ họ cũng dám làm không chừng. Mà ông lại còn không thể báo quan. Báo quan thì có thể sẽ bại lộ thân phận của Thẩm Lệ. Ám vệ tới huyện Thanh Hà, là cơ mật.
Trung Thúc hắng giọng một cái, nâng hai tay vẫy vẫy về phía đám người: “Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút, bản điếm cho tới bây giờ..”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trung Thúc.
“Mùng sáu hàng tháng bản điếm đều tổ chức hoạt động ngày, vào ngày đó, khách hàng đầu tiên vào cửa hàng sẽ được hưởng thụ ưu đãi mua một được hai, chuyện này, những khách hàng thường xuyên chiếu cố bổn điếm đều biết.” Thẩm Lệ ôn hòa cắt ngang lờiTrung Thúc định nói.
Trung Thúc.. Sao ta lại không biết! Hơn nữa, chúng ta còn có khách quen?
Đám đông.. trong số họ chẳng có ai là khách quen của nơi này cả. Mọi người thậm chí còn không biết nơi này có một cửa hàng bút mực đâu. Thế thì.. tiện nghi đến miệng cứ như vậy liền không còn?
Thẩm Lệ nhìn phản ứng của mọi người, cười nói: “Chư vị hoặc là người đọc sách, hoặc là trong nhà có người đọc sách, tại hạ trong lòng tôn kính học thức cùng tu dưỡng của các vị, hôm nay, là lỗi do bản điểm tuyên truyền chưa chính xác, khiến mọi người thêm phiền toái, xem như bồi tội, ta mời các vị qua tiệm trà bên cạnh uống trà.”
Đám người..
Nhân gia là chủ quán, hoạt động này như thế nào, tự nhiên là nhân gia định đoạt, đạo lý này bọn họ cũng không phải không biết. Chỉ là không chiếm được tiện nghi trong lòng không thoải mái. Bây giờ người ta đã nói đến mức này, ngay cả tu dưỡng của người đọc sách cũng đã bưng ra, nếu tiếp tục nháo, đó chính là không có tư dưỡng của người đọc sách a. Bản thân học trò đương nhiên sẽ không muốn ném đi mặt mũi của mình. Trong nhà có người đọc sách, tự nhiên càng sẽ không muốn tổn hại mặt mũi của người thân. Đúng là gian thương!
Chỉ có vài người trong lòng cảm thấy biệt khuất, quả thực ngồi vào cửa hàng nước trà, uống mấy bát trà mới chịu bỏ qua.
Chu Thanh trơ mắt nhìn đám người tản đi, nghẹn họng nhìn trân trối rồi mới thở phào một hơi. Tên Thẩm Lệ này, thật biết nói chuyện a!
Thành Vũ đầy mặt tiếc hận: “Thanh tỷ, mùng sáu tháng sau, ta sẽ sớm tới, tranh thủ đến cửa hàng sớm nhất, mua thêm cho Hoài Sơn thúc chút giấy bút.”
Chu Thanh vội nói: “Sòn sớm đâu, có thể tháng sau ông chủ sẽ không cho giấy nữa.”
Thành Vũ sững sờ, chợt ngu ngơ cười lên. Đúng vậy a, chủ quán cũng không nói mỗi tháng đều khuyến mãi giống nhau a.
“Thanh tỷ, lát nữa ngươi đi đâu?”
“Ta đi loanh quanh một chút thôi, chúng ta vẫn cứ hẹn gặp ở quán trà này nhé.”
Thành Vũ gật gật đầu, ngồi lên xe la rời đi.
Thẩm Lệ đứng trước của tiệm, nhìn Chu Thanh. Nam nhân bên người nàng kia, rốt cuộc là ai?
Thẩm Lệ không biết mình có phải khai khiếu với Chu Thanh không, nhưng lúc hắn thấy nàng thân cận với nam nhân kia như vậy, trong lòng liền không thoải mái, rất không thoải mái a!