Kỷ Tán Cẩm ngồi bỏ thêm củi duy trì ngọn lửa.
“Ừ. Sao vậy?”
Thấy nàng thản nhiên như vậy. Na Tư cũng không biết nói gì hơn. Hắn đem thịt bỏ bên nàng. Kỷ Tán Cẩm đáng giá một chút. Ân, cũng không có máu hay đất cát.
Kỷ Tán Cẩm chỉ dẫn Na Tư dùng móng vuốt cắt thịt thành từng lát mỏng. Móng vuốt của thú nhân rất sắc bén. Sau đó xếp từng miếng thịt lên phiến đá trên lửa. Thịt phát ra từng tiếng “Xèooo!”. Nhiệt độ của đá nhanh chóng làm chín thịt.
Kỷ Tán Cẩm dùng đôi đũa tự chế từ hai cành cây gắp ra thổi thổi cho bớt nóng sau đó cho vào miệng. Thịt từ tự nhiên quả nhiên rất khác biệt.
Từng miếng thịt mềm mại, hương thơm ngọt thanh, có vị béo mà không ngán. Nàng có hơi tiếc nuối, nếu có thêm muối thì sẽ càng ngon hơn.
Kỷ Tán Cẩm cũng không quên gắp cho Na Tư. Thịt đưa vào miệng của Na Tư, hắn nhai nhai, hai mắt hắn phát sáng.
“Cẩm nhi, người làm thật quá ngon!”
Trước đó hắn hầu như chỉ ăn thịt sống. Nếu nướng thịt thì chỉ có một là còn chưa đủ chín, hai là đã cháy đen. Làm sao đã được ăn kiểu chế biến này.
“Ân, lần sau làm sẽ càng ngon hơn.” Còn phải để nàng tìm thêm một số loại gia vị khác.
Mùi thịt chín hấp dẫn cả những thú nhân bên ngoài, truyền đến một sơn động gần đó. Hít lấy mùi hương trong không khí, một con báo đốm ngẩng lên đầu, đi đến trước hang của Na Tư.
Đang ăn vui đến quên cả trời đất Na Tư, hai tai bỗng nhiên dựng thẳng. Nhìn về phía cửa hang, một thiếu niên đang đứng vẫy tay với hắn. Giọng điệu buồn thiu oán trách.
“Na Tư, nhà ngươi ăn ngon quên cả ta rồi…”
Kỷ Tán Cẩm cũng đang thăm dò cái người bỗng nhiên xuất hiện này.
“Dã Anh, ngươi làm gì ở đây?”
Nghe Na Tư nghi hoặc, Dã Anh khuôn mặt buồn lập tức không thấy tăm hơi, hắn hơi nhoẻn miệng cười. Nghiêng đầu nhìn Kỷ Tán Cẩm phía sau Na Tư làm hắn đề phòng lên. Biểu tình bất ngờ:
“Na Tư, ta nghe thấy người tìm được giống cái, không ngờ là thật sự nha!”
Đến gần hơn một chút, hắn cười cười đối với nàng chào hỏi;. Đam Mỹ Hài
“Người khỏe, giống cái. Ta là Dã Anh.”
Kỷ Tán Cẩm bình tĩnh gật đầu chào lại hắn:
“Ta là Kỷ Tán Cẩm.”
Hắn nhìn về phía phiến đá đặt thịt nướng.
“Từ xa ta đã ngửi thấy mùi này, không ngờ là thịt nướng, ta có thể lại đây cọ ăn một chút sao?”
Dã Anh nói với khuôn mặt vô tư hồn nhiên, nhìn vào khuôn mặt của hắn, bất kể là ai cũng không sinh ra nổi cảm giác chán ghét.
Na Tư không rõ mục đích của Dã Anh là gì. Hắn nhìn về phía Kỷ Tán Cẩm, nàng cũng không tỏ ý kiến. Cứ như vậy, Dã Anh được phép cùng ngồi ăn với hai người họ.
