– Thoải mái hơn chưa.
– Thoải mái, trả thù được Lý Nhược Vân thì tớ đương nhiên là rất rất thoải mái rồi.
Khả Lạc cười hì hì, Quân Hàn thấy cô cười vui vẻ, khóe miệng bất giác cũng cười theo, tay anh xoa xoa đầu cô.
– Này rối tóc tớ bây giờ.
Khả Lạc dời cánh tay đang vò loạn xạ tóc mình xuống, cô nói:
– Hàn.
– Hửm.
– Cậu có cậu nhớ từng thiếu tớ thứ gì không.
Nghe Khả Lạc nói vậy, Quân Hàn trầm tư suy nghĩ, anh nói:
– Hình như là không.
Khả Lạc phồng má, nhìn chằm chằm Quân Hàn:
– Đi khu vui chơi.
Quân Hàn nhớ lại ngày đó, lúc đó anh thật sự muốn không dính líu gì tới cô nữa nên có hơi xa cách cô.
– Um, tớ nhớ.
Khả Lạc nghe anh nói thì mặt tỏ vẻ hơi rầu rĩ, buồn bã:
– Lúc ấy, cậu tới muộn, trời lại mưa, tớ vẫn chưa kịp chơi gì cả.
– Chiều tới dẫn cậu đi, chịu không?
Khả Lạc hớn hở: – Um, um.
………………….
Ở trong phòng, Tiểu Cửu bay lượn nhìn Khả Lạc đang lựa chọn từng bộ trang phục:
– Này, ngươi không cần chọn kĩ đến vậy đâu.
– Không, cần phải chọn chứ, ngươi nên nhớ nam nhân yêu bằng mắt. Nên trang phục phải đẹp, phải giúp ích cho nữ nhân chúng ta.
– Quần áo thì giúp ích được gì chứ.
Tiểu Cửu bĩu môi.
– À nhắc mới nhớ, ta chưa vặt sạch lông ngươi là may rồi.
Tiểu Cửu hoảng hốt, nhanh chóng ôm lấy đuôi cuộn thành 1 cục tròn.
– Ngươi thật là giỏi mà, ta còng lưng ra giúp nguyên chủ thoát khỏi những kế độc ác của nữ chủ Lý Nhược Vân. Ngươi thì sao, lăn một góc ăn dưa hóng drama.
– Hì hì.
Tiểu Cửu cười lấy lòng, bay vòng quanh Khả Lạc, hát lên ca khúc: ” ta sai rồi, ta sai rồi…ngươi xin lỗi ta đi:>>”
– Lăn.
– Ay daa, lần sau ta không ăn dưa nữa là được chứ gì.
Khả Lạc nghe Tiểu Cửu nói vậy liền liếc xéo nó:
– Ngươi tính nói lần sau ngươi sẽ ăn sầu riêng đúng không.
– Hí hí hà hà, đúng vậy:))
– Biến, để ta làm nhiệm vụ, bây giờ chỉ cần công lược Quân Hàn nữa thôi.
– Hảo đát, ta lượn đây.
Nói rồi, Tiểu Cửu biến mất.
Khả Lạc nhìn vào trông gương, lúc này cô đang mặc một chiếc áo trễ vai lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tay áo là dạng ren phồng lên, phối với một chiếc quần giả váy năng động lại yêu kiều.
Khả Lạc gật gật đầu, ưng ý với bộ trang phục này, sửa sửa lại quần áo một chút. Cô bước ra khỏi phòng, chuẩn bị tìm Quân Hàn.
Bước xuống sảnh nhà, nhìn thấy bóng lưng của Quân Hàn, cô có chút bất ngờ, thầm nghĩ ” Nam nhân này cũng thật là soái quá đi “.
Quân Hàn lúc này xoay người lại. Hai người nhìn nhau, trái tim anh như đập loạn.
Khả Lạc nhìn anh mặc một chiếc áo thun ở trong, bên ngoài là áo sơ mi màu xanh biển nhạt phối với quần kaki đen, phô ra được đôi chân dài thẳng của anh. Tóc Quân Hàn lúc này được keo lên, nhìn gọn gàng mà lại có chút trưởng thành, đĩnh đạt.
– Chúng ta đi thôi.
Khả Lạc nói.