Chính mẹ đã thích đưa thẳng người tới cửa, bản thân mình còn biết nói gì.
Chu Mạt cởi quần áo, tắm nước lạnh.
Anh vừa xả nước vừa nhìn mình trong gương, tự dưng thấy vô cùng chán ghét.
Mỗi ngày đều trưng ra vẻ mặt này có mệt hay không?
Khuôn mặt này, mỗi ngày đều phải dịu dàng cười với người khác, nhưng trong thâm tâm lại chìm đắm trong đau khổ.
Thể diện có ăn được không, rõ ràng chẳng là cái thá gì, tại sao vẫn phải giả vờ hoàn mỹ?
Chu Mạt ra khỏi phòng tắm, trên người quấn khăn, nằm trên giường chuẩn bị ngủ một giấc thì di động rung lên, là tin nhắn Wechat:
Quý ngài đẹp trai: Thầy Chu về nhà chưa?
Thầy Chu (2) chẳng biết nói gì, chẳng phải chính cậu đã đưa tôi về à?
Sunday: Vâng, hôm nay làm phiền ngài Hách rồi.
Bên kia chiến tuyến, ngài Hách đang chuẩn bị đi ngủ, vừa nghe thấy thông báo Wechat đã nhanh chóng mở điện thoại lên.
Sau đó, thầy Chu và ngài Hách câu được câu chăng nói chuyện.
Lúc tán gẫu với ngài Hách, thầy Chu luôn cảm thấy rất đặc biệt, có thể bởi vì lúc buôn dưa với đám bạn, anh hay dùng đủ thể loại sticker và kaomoji (3), còn lúc nhắn với ngài Hách thì chỉ có thể dùng văn bản, thỉnh thoảng lắm mới dùng một hai cái emoji màu vàng, là bộ emoji có sẵn trong app.
Đột nhiên ngài Hách hỏi:
Sunday: Nhìn tên Wechat của tôi.
Ngài Hách nhìn, Sunday.
Quý ngài đẹp trai: Chủ nhật
Chờ chút, Chủ Nhật ư? Tên kiểu gì thế này??
*”Chu Mạt” và “cuối tuần” trong tiếng Trung đồng âm với nhau
Ngài Hách nhìn đi nhìn lại hai chữ “Chu Mạt” này, thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Cái tên này thật đặc biệt, cảm giác không hề tương xứng với hình tượng thành thục ổn trọng của thầy Chu, hơn nữa lúc đọc lên thấy hơi giống tên con gái.
Sunday: Sao? Tên kỳ quặc lắm nhỉ, là ông nội tôi đặt. Hết cách rồi, ông cụ rất kiên quyết.
Thầy Chu nhìn, quý ngài đẹp trai…
Sunday: Chẳng lẽ tên của ngài là Hách Anh Tuấn?
… Rất đẹp trai (Hảo anh tuấn).
Ôi cái tên này… Tự tin quá thể đáng.
Sunday: Ồ, tên hay lắm.
Quý ngài đẹp trai: Ha ha ha, thầy cũng vậy.
Ngài Hách tắt điện thoại, bốn phía tối om, nhưng trong nội tâm của hắn lại vô cùng kích động.
Ngài Hách nghĩ, thầy Chu thực sự rất thú vị, mình và thầy Chu vô cùng có duyên với nhau.
Tuy rằng không nói ra được thú vị chỗ nào.
Cũng chẳng nói ra được có duyên chỗ nào.
(1) Vì không còn ở trường nên không dùng “thầy” với Chu Mạt nữa.
(2) Khi giao tiếp với Hách Tuấn Anh, hai ổng vẫn còn dùng kính ngữ với nhau nên để “thầy Chu” – “ngài Hách” tiếp.
(3) Kaomoji dzui hơn emoji nhiều ( ͡° ͜ʖ ͡°) (☝︎ ՞ਊ ՞)☝︎