Lần trước hắn kiến nghị Thảo Đinh hơ thịt khô trên lửa để nóng một chút, kết quả bị Thảo Đinh lải nhải một trận. Nếu không phải hắn kiên quyết không chịu uống nước lã, chỉ sợ Thảo Đinh đã không chịu đun nước chỉ vì tiết kiệm củi rồi.
“Đại Sơn đại nhân, dưa này rất trân quý, chia một nửa cho Đại Hà đại nhân được không? Nhà Đại Hà đại nhân còn có hai đứa nhỏ nữa.” Nghiêm Mặc nhịn đau nói. Muốn sống tốt ở xã hội nguyên thuỷ, thì phải hòa mình với dân bản xứ, hắn bây giờ còn nhỏ tuổi quá, lại là nô lệ nữa chứ, không có cách nào lập uy, chỉ có thể cố hết sức khiến người khác thích mình.
Đại Sơn ngồi xuống giường Nghiêm Mặc, vươn tay xoa xoa đầu hắn, ánh mắt nhìn cậu thiếu niên trước mặt cũng đầy vẻ thích thú: “Tôi đã cho anh ta một trái rồi, trái này là để chúng ta ăn.”
“Vậy còn Đại Điêu đại nhân thì sao?”
“Không chia cho hắn.” Nguyên Sơn ồm ồm nói: “Hắn muốn ăn thì tự đi tìm.”
“A, dưa này dễ tìm lắm sao?”
Nguyên Sơn lắc đầu: “Chỗ nào có đều bị mãnh thú hung dữ canh chừng, lúc tôi tìm được thì ở chỗ đó có một bầy Tranh thú, muốn dẫn chúng nó rời đi rất khó, lần này tôi cũng may lắm, lúc đi ngang qua bên đó thú trưởng thành đã ra ngoài đi săn, chỉ có thú con, tôi liền tiện tay hái mấy trái dưa mật về.”
Ăn dưa còn phải nguy hiểm như vậy, thế giới này đúng là chết dẫm mà!
Thảo Đinh cắt trái dưa nặng chừng mười cân thành tám miếng, cầm lấy hai miếng đưa cho Nguyên Sơn và Nghiêm Mặc, có lẽ nơi này thức ăn rất quý giá, vỏ dưa lẫn hạt dưa đều không bỏ đi.
Nghiêm Mặc cầm dưa mật lên gặm, thịt dưa vừa vào miệng, thiếu chút nữa làm hắn rên rỉ ra tiếng, mẹ nó quá ngon rồi! Đây mới là cuộc sống nè!
Thịt dưa mật, tính hàn, vị ngọt, có thể chống đói, lợi tiểu, thanh nhiệt giảm ho, tốt cho phổi, đẹp da, có công hiệu phục hồi thương tổn.
Vừa ăn dưa, trong đầu Nghiêm Mặc cũng xuất hiện dòng chữ đó một cách tự nhiên. Đây là thói quen nghề nghiệp của hắn, vì không để mình quên mất những tri thức chuyên nghành hữu dụng, hắn nuôi thói quen mỗi khi gặp được cái gì đó, sẽ ôn tập lại kiến thức liên quan.
Vỏ dưa mật cũng rất ngọt, so với thịt dưa còn ngọt hơn, Nghiêm Mặc không nỡ bỏ, ăn hết chỉ phun hạt dưa.
Vỏ dưa mật, tính hàn, vị ngọt, lợi bài tiết, có công hiệu giảm táo bón.
Hạt dưa mật, tính hàn, vị đắng, có công hiệu tăng cường hệ miễn dịch.
Thẳng đến khi ăn xong một miếng dưa mật, Nghiêm Mặc mới phát hiện Thảo Đinh không có ăn, Thảo Đinh lúc này đang cầm xem một cọng dây cỏ mà hắn tùy ý bện lại.
Thảo Đinh thấy Nghiêm Mặc nhìn mình, tưởng hắn còn muốn ăn nữa, lập tức đứng dậy đi qua bàn cầm lại hai miếng, cũng đưa cho Nguyên Sơn và Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Sơn một cái, bẻ đôi miếng dưa trên tay làm hai, đưa cho Thảo Đinh một nửa: “Chị cũng ăn đi.”
Rõ ràng Thảo Đinh nuốt nước miếng một cái, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Không cần đâu, cậu ăn đi.”
Nguyên Sơn đột nhiên mở miệng: “Ăn đi, chăm sóc Tiểu Mặc cho tốt.”
“Cảm ơn đại nhân.” Thảo Đinh quỳ trên mặt đất cảm tạ Nguyên Sơn, lúc này mới đỏ mặt nhận nửa miếng dưa trên tay Nghiêm Mặc.
Trong lòng Nghiêm Mặc có điểm hụt hẫng, bởi vì hắn cứu Nguyên Hà, nên thái độ của đám người Nguyên Sơn đối với hắn mới thay đổi, làm hắn hoàn toàn quên mất thể chế nơi này là một xã hội phân hóa giai cấp rõ ràng, là xã hội chiếm hữu nô lệ. Mà nay, biểu hiện của Thảo Đinh làm hắn tỉnh táo lại, nếu hắn thật sự bị xăm con dấu nô lệ, về sau hắn muốn có được địa vị xã hội, vậy sẽ càng khó khăn hơn.
“Đại Sơn đại nhân, đây là vài loại thảo dược tôi vẽ, nó rất hữu dụng với Đại Hà đại nhân, nếu ngài có nhìn thấy bên ngoài, có thể mang về cho tôi không? Mang hoàn chỉnh cả rễ là tốt nhất.” Nghiêm Mặc giấu đi cảm xúc thật, lôi từ dưới giường ra một phiến gỗ đưa cho Nguyên Sơn.
Nguyên Sơn mới đầu không để ý lắm, còn cười nói: “Cậu vẽ cái gì?” Chờ đến khi hắn cầm phiến gỗ nhìn, thì lập tức biến sắc.
“Rốt cuộc cậu đến từ nơi nào?” Nguyên Sơn nhìn chằm chằm cậu thiếu niên.
Nghiêm Mặc căng thẳng, sao vậy?
Thảo Đinh cũng sợ tới mức ngẩng đầu, dưa cũng không dám ăn tiếp.
“Thảo Đinh nói cậu đến từ bộ lạc Diêm Sơn, nhưng tôi lại thấy không giống. Tôi đã từng đi qua bộ lạc Diêm Sơn, tư tế nơi đó dùng muối chữa bệnh cho người khác, điểm này rất giống cậu, nhưng cũng chỉ có vậy. Tiểu Mặc, cậu nói thật đi, có phải cậu đến từ…… Tam thành không?”
Tam thành? Nghiêm Mặc mơ hồ nhớ ra có ba tòa thành Thượng Trung Hạ, nhưng bên trong Tam thành rốt cuộc có cái gì thì lại hoàn toàn không biết.
“Cậu không muốn nói thì thôi. Thảo dược cậu vẽ tôi sẽ để ý giúp cậu.” Nguyên Sơn liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu, vén váy da lên gãi gãi, sau đó lấy da thú bao lại phiến gỗ rồi đứng dậy rời đi.
Nghiêm Mặc…… người nguyên thủy đúng là phóng khoáng.
Nguyên Sơn vừa đi, Thảo Đinh liền tự nhiên hơn, vỗ vỗ vai hắn, làm hắn an tâm: “Đại Sơn đại nhân là người tốt, ngài ấy sẽ không để lộ chuyện của cậu ra ngoài, chỉ cần cậu ngoan ngoãn, đừng làm chuyện gì gây nguy hại cho bộ lạc Nguyên Tế là được.”
Nghiêm Mặc gật đầu, chỉ chỉ dưa mật trên bàn đá: “Chị, một quả dưa lớn như vậy, hai chúng ta chia nhau ăn đi, không cho người khác.”
Thảo Đinh không từ chối, vẻ mặt nhìn cậu thiếu niên cũng càng thêm dịu dàng: “Đúng rồi, chị muốn hỏi cậu một chuyện, cái này cậu làm sao bện ra vậy? Nếu có đủ cỏ khô, có phải cậu sẽ bện ra được một tấm lớn hơn nữa không?”
A! Nghiêm Mặc đập giường một cái, may là có Thảo Đinh nhắc nhở. Hắn mới không bỏ lỡ, đồ vật hắn cho là bình thường, có lẽ nơi này vẫn chưa có, hắn hoàn toàn có thể đem một ít kỹ năng hắn xem như bình thường hoặc vô dụng dạy cho người khác, sau đó mượn tay người khác làm cuộc sống sinh hoạt của mình càng tốt hơn, nói không chừng còn có thể giảm một chút giá trị cặn bã, trách không được vừa rồi tay phải hắn lại sáng.
Nghiêm Mặc từ trong lời nói bóng nói gió của Thảo Đinh xác nhận tên nô lệ rình coi kia đã chết rồi, một bên dạy Thảo Đinh học cách bện cỏ, một bên tiếp tục phân tích quy tắc trừng phạt của sách hướng dẫn.
Trước tiên lấy mấy cái thí dụ đã xảy ra.
1/ Hắn tỉnh lại không lâu, Phì Khuyển giết một người ngay trước mặt hắn, sách hướng dẫn lại không trừng phạt gì.
Vì sao? Theo hắn phân tích, nguyên nhân có hai.
Thứ nhất, lúc ấy hắn bị trói lại còn trọng thương, hoàn toàn không có năng lực hành động.
Thứ hai, lúc ấy hắn vẫn chưa hiểu ngôn ngữ nơi này, cho dù có nói thì đối phương cũng không hiểu hắn đang nói cái gì.
2/ Sách hướng dẫn trừng phạt hắn thấy Nguyên Hà sắp chết mà không cứu.
Vì sao? Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ ra được ba nguyên nhân.
Thứ nhất, lúc ấy hắn đã có tự do nhất định, nếu như hắn muốn, hoàn toàn có thể bò qua chữa thương cho Nguyên Hà.
Thứ hai, lúc ấy hắn đã nói được ngôn ngữ nơi này, Thảo Đinh còn ở bên cạnh hắn, cho dù hắn đi đứng không tốt, cũng có thể hướng dẫn người khác cách trị liệu cho Nguyên Hà.
Thứ ba, hắn phát hiện cây đại kế có thể giảm sốt cầm máu, hữu dụng với Nguyên Hà, cho dù xuất phát từ nhiều suy tính, hắn không thể ra mặt, nhưng vẫn có thể bảo Thảo Đinh, mang cây đại kế qua cho bọn họ.
3/ Hắn châm cứu cho Nguyên Hà, sách hướng dẫn phát hiện hắn cố ý khiến người khác đau đớn.
Vậy làm sao mà sách hướng dẫn phát hiện được?
Thứ nhất, sách hướng dẫn có phải đọc được suy nghĩ của hắn không? Nhưng suy nghĩ của con người sẽ thay đổi trong chớp nhoáng, cái gọi là thuật đọc tâm cũng chỉ là gạt người, nhưng nếu có một suy nghĩ hoặc cảm xúc nào đó quá mức mãnh liệt và chấp nhất, mới có thể khiến người xung quanh cảm giác được, thí dụ như sát khí, căm ghét, hay tình yêu say đắm. Hắn từng tham gia khảo sát trên cơ thể người, đã nghiệm chứng được hoàn toàn có khả năng này.
Mà lúc ấy tâm tư hắn muốn làm Nguyên Hà thống khổ quả thật rất mãnh liệt. Như vậy có thể nói rằng sách hướng dẫn phát hiện trong một giây khắc nào đó hắn phát ra cảm xúc hoặc suy nghĩ quá mãnh liệt không? Nhưng nếu suy nghĩ và hành động của hắn không đồng nhất thì sao?
Thứ hai, nếu sách hướng dẫn không thể đọc được suy nghĩ của hắn, vậy có phải sách hướng dẫn có năng lực phân tích y thuật của hắn không? Biết tất cả những kiến thức mà hắn có trong đầu, cũng có thể căn cứ vào y thuật trước kia của hắn và dụng cụ thuốc men hiện có, để chẩn đoán trị liệu như thế nào mới tốt cho bệnh nhân, và như thế nào không tốt cho bệnh nhân.
Muốn biết rõ rốt cuộc sách hướng dẫn căn cứ vào điều nào để đưa ra phán xét, hắn còn cần thí nghiệm dài dài, chỉ là từ góc độ khoa học mà nói, hắn cho rằng vế sau có khả năng hơn.
4/ Hắn tự khiến bản thân hôn mê, nô lệ kia bị giết, sách hướng dẫn không trừng phạt hắn.
Vì sao? Hắn phân tích là:
Thứ nhất, trước khi hắn ngất đi đã mở miệng cầu tình cho tên nô lệ kia với đám Nguyên Điêu.
Thứ hai, mặc dù hắn giả hôn mê nhưng do hắn tự ra tay với bản thân nên lúc ấy hắn quả thật mất đi tri giác.
Thứ ba, hắn khiến bản thân hôn mê mặc dù là gian lận, nhưng lấy trạng thái thân thể hắn lúc ấy không tốt, còn làm hai lần phẫu thuật, thân thể và tinh thần của hắn quả thật cần một giấc ngủ sâu để hồi phục. Cho nên, hoặc là sách hướng dẫn phán xét hành vi tự khiến bản thân hôn mê là cần thiết, không thuộc về hành vi gian lận. Hoặc là sách hướng dẫn không thể phán xét sự tình nhỏ nhặt như vậy, chỉ có thể căn cứ vào hiện trường cụ thể được bày ra để phán xét. Mà hắn càng nghiêng về vế sau hơn.
Tổng hợp lại bốn việc trên, Nghiêm Mặc đưa ra kết luận bước đầu, quy tắc sách hướng dẫn phán xét và trừng phạt như sau:
Sách hướng dẫn chỉ có thể dựa vào hiện trường cụ thể được bày ra để phán xét, nó sẽ không phân tích sâu vào việc hoàn cảnh kẻ lưu đày lúc đó có thích hợp cứu người hay không, mà chỉ phán xét lúc ấy kẻ lưu đày có năng lực cứu người hay không. Năng lực này bao gồm hành động và ngôn ngữ của hắn, cũng bao gồm những kiến thức mà hắn có được, và điều kiện xung quanh có thể lợi dụng.
Nếu quy tắc mà hắn tổng kết ra không sai, thì Nghiêm Mặc đoán, chuyện của Nguyên Hà, nếu lúc ấy hắn mở miệng nói với Thảo Đinh, hắn sẽ giúp Nguyên Hà, hoặc bảo Thảo Đinh đưa cây đại kế qua, hoặc tỏ thái độ cho thấy hắn xong việc sẽ hỗ trợ, thì sách hướng dẫn có lẽ sẽ không trừng phạt hắn đâu.
Biết được quy tắc, sau này sẽ dễ hành sự hơn.