Mười lăm phút sau, Văn Bác ôm Giang Y Kính đứng trên một cái cây lớn trên đỉnh núi. Tán cây dạng xòe ô, có vài đóa hoa nhỏ màu trắng không biết tên, gió nhẹ phất qua liền có cánh hoa rơi xuống rào rào.
“Nơi này thế nào? Ông đây đã sớm nhìn trúng, địa thế cao, có thể nhìn toàn thôn, dân cư thưa thớt.” Văn Bác cọ cọ kẽ mông Giang Y Kính, trong lòng nói thầm, quan trọng nhất chính là phong cảnh nơi này rất đẹp, tiện để thổ lộ. Cơ mà hắn chờ tới lúc hoa rụng hết, Giang Y Kính vẫn chưa mở miệng.
“…” Giang Y Kính bất đắc dĩ, cây đại thụ này thật sự là vô cùng rắn chắc thô to. Lúc bọn họ bước vào cửa thôn thì sơn động và dòng suối cũng đã biến mất, bây giờ chỉ có thể làm tình ở chỗ này.
“Đồ nhi, ngươi rót tinh khiến cho ta giống như người mang thai, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện với người dân trong thôn.” Giang Y Kính dán vào bên tai Văn Bác nói.
“Sư tôn thật thông minh.” Văn Bác giả bộ chuẩn bị lột quần Giang Y Kính ra.
“Đợi một lát.” Giang Y Kính che hạ thân lại: “Đầu tiên phải cởi đồ ra đàng hoàng, nếu bộ này mà bị ngươi xé nữa thì sẽ không còn đồ mà mặc.” Con đường từng đi qua đã sụp đổ hết, bây giờ Văn Bác muốn săn thú đổi quần áo cũng không được.
Giang Y Kính cởi áo ngoài, vú nhỏ non mềm lộ ra trong không khí, da thịt trắng nõn bị quầng sáng xuyên qua bóng cây chiếu xuống, thuần khiết lại dụ hoặc.
Cổ họng Văn Bác lăn lộn, trong miệng điên cuồng tiết nước bọt, hận không thể lập tức *** nam nhân tới khóc lóc xin tha. Hắn hai ba cái lột sạch quần áo của mình, treo trên ngọn cây. Giang Y Kính cũng cởi đồ xong, xếp lại đặt lên cây. Thanh niên gấp không chờ nổi mà bẻ hai mép *** đã bị *** không biết bao nhiêu lần ra, đỡ lấy *** bự trướng đau cắm vào trong thân thể Giang Y Kính.
Nhánh cây lung lay theo động tác tới lui của hai người, nước dâm chảy dọc theo bắp đùi Giang Y Kính. Y bị đè trên thân cây, vỏ cây mọc đầy rêu xanh cọ xát da thịt, trên lưng ánh sáng nhỏ vụn từ phía chân trời kéo tới, càng có cảm giác giống như dã hợp hơn trong đình viện.
Y khẩn trương co rút vách ***, kẹp cho Văn Bác ứa ra gân xanh. Hai người ** *** làm cho cây cối đong đưa, đóa hoa mọc trên ngọn cây theo lay động mà rớt xuống mái tóc xõa tung trên xương quai xanh của nam nhân, tựa như tinh linh lạc giữa nhân gian.
Văn Bác nhìn đến ngây ngốc, da thịt trắng nõn mềm mại của Giang Y Kính bị hắn véo ra dấu tay hồng nhạt, lỗ *** non nớt bị *** bự dữ tợn của hắn *** ra nước dâm trong suốt, có loại vẻ đẹp lăng ngược.
“*** nhỏ của sư tôn thật chặt…” Văn Bác than thở, bóp vòng eo y đưa đẩy.
Trên đường đi xuống chân núi, có một đôi vợ chồng mặc áo tang màu chàm đang cầm rổ đi lên đỉnh núi. Giang Y Kính bị lời trêu chọc của Văn Bác làm cho mặt đỏ tai hồng, trước kia lúc Văn Bác gọi y là lão già, y cũng đâu có xấu hổ giống bây giờ. Cái loại xưng hô này không lúc nào là không nhắc nhở y đang giao cấu với đồ đệ của mình, đồ đệ nhỏ hơn y 900 tuổi, dùng *** lớn cắm vào khuấy đảo trong thân thể y. Giang Y Kính dựa lưng vào thân cây, đắm chìm trong khoái cảm mà Văn Bác mang lại, căn bản không thấy được có người đang tới gần.
Nhưng Văn Bác lại nhận ra đôi vợ chồng kia đang đi lại đây, cơ mà hắn lại không muốn nhắc nhở Giang Y Kính. Nếu để Giang Y Kính biết có người sắp tới đây, y chắc chắn sẽ bắt hắn dừng lại mặc quần áo vào, hắn không muốn như vậy đâu.
“Tướng công, cây nhân duyên sao lại rung như vậy?”
Giọng nói của người vợ truyền đến bên tai Giang Y Kính, không khác gì sấm sét đánh xuống. Y hoảng sợ nắm chặt thân cây, thịt *** kịch liệt co rút lại, đôi môi cũng không nhịn được mà run rẩy. Giang Y Kính không dám nói lời nào, ngón tay bóp cánh tay của Văn Bác, ý bảo Văn Bác mau dừng lại. Bây giờ y và Văn Bác đều đang trần truồng, hai người ở dưới chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy tình trạng đang giao hợp của bọn họ.
Văn Bác giả vờ không hiểu ánh mắt của Giang Y Kính, *** lớn dữ tợn càng hung ác đâm thọc bên trong *** mềm.
Tí tách – – dịch đục theo phiến lá nhỏ giọt xuống dưới.
“Sao lại có mưa rồi?”
Giang Y Kính mím môi, đuôi mắt động tình phiếm hồng, thịt non siết chặt *** bự không cho nhúc nhích. Văn Bác nhướng mày, xoa xoa vành tai đỏ bừng của Giang Y Kính, cây gậy lớn làm càn thọc vào rút ra bên trong lỗ dâm, khiến cho cành lá cũng bị chấn động đến rung loạn.
Trái tim Giang Y Kính nhảy lên cổ họng. Phía dưới là sự yên lặng giống như chết chóc, gió thổi qua, phiến lá rung động sàn sạt. Nam nhân tự sa ngã nhắm hai mắt lại, chờ tiếng kinh hô của thôn phụ.
“Thưa cây nhân duyên, vợ tôi không hiểu chuyện, xin đừng trách tội.” Người chồng dập đầu với cây nhân duyên.
Chờ đến khi hai người rời đi, Giang Y Kính mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ưm…” *** lớn nóng bỏng phá vỡ cửa tử cung, nghiền nát điểm n*ng của Giang Y Kính, dòng điện truyền khắp tứ chi, mang đến cảm giác tê dại. Y tức giận cắn một ngụm trên vai của Văn Bác, chọc cho thanh niên càng thêm hưng phấn, tách hai chân y ** *** trong ngoài lỗ ***.
Mười lăm phút sau, thôn phụ kia mang theo một đám thôn dân đi tới dưới tàng cây: “Cây nhân duyên hiển linh!”
Giang Y Kính đâu biết được người phụ nữ kia lại quay về, dưới tàng cây là thôn dân đông đúc đang quỳ lạy, trên cây là đồ đệ không ngừng thọc cắm trong cơ thể y, cho dù là ai cũng không thể làm cho Giang Y Kính bớt lo.
Chỗ giao hợp bị đánh ra bọt sóng, chịch ra tiếng nước òm ọp. Giang Y Kính vốn đã mẫn cảm, bây giờ nghe thấy tiếng người khác lải nhải dưới tàng cây, thần kinh căng chặt, lại bị Văn Bác ** ***, nháy mắt đã tới cao trào. Nước dâm tí tách nhỏ giọt xuống dưới, mùi vị hạt sen theo gió bay loạn khắp nơi. Tinh dịch nóng bỏng bắn vào tử cung của Giang Y Kính, làm cho y nóng đến run rẩy không ngừng. Bụng nhỏ của y bị rót tinh phồng to lên, thật sự rất giống như nữ nhân đang mang thai.
Văn Bác vuốt ve bụng y, ngón tay không an phận mà đánh vòng chỗ cái rốn, con *** nửa mềm lấp kín cửa ***, không cho nước dâm chảy ra.
Bụng nhỏ của Giang Y Kính nặng trĩu, lúc trước không phải bò thì là nằm, không giống bây giờ ưỡn bụng đứng trên thân cây, bị người ta thọc vào rút ra.
“Sư tôn, như vậy *** không tiện.” Văn Bác nói chưa dứt lời đã ôm y lật người lại.
Giang Y Kính cảm nhận được rõ ràng mấy chục thôn dân đang ở dưới tàng cây dập đầu quỳ lạy về hướng bọn họ. Không đợi y hoàn hồn, lại bị Văn Bác đè trên cây thọc cắm: “Sư tôn, để cho bọn họ thấy thì đã sao chứ?”
– —
Mèo: Thôi thôi sư tôn và đồ đệ của sư tôn nằm thẳng để em quỳ lạy, chơi trên cây mà cũng chơi được hả ta =))))
Chương 14: Bị thôn dân vây xem chịch *** =))) Chịch lộ thiên là có thật nhé mấy nàng, đọc chương sau mà ngượng giùm á:v
Ủa mà sao tui thấy dạo này lượng fl tăng nhanh vậy ta?