“Bần tăng tặng cành ngân hạnh cho thí chủ Mãn Tuyết Nhi xuất phát từ ý tốt, nhưng không muốn dùng loại phương thức làm thương tổn sự vật như vậy để đi hoàn thành loại thiện chí này.”
Hành Ngọc giơ tay gạt đi những sợi tóc mai rối loạn trên trán.
Loại hành vi này kỳ thực cũng là một loại ôn nhu đi.
Tuy rằng dưới cái nhìn của nàng loại ôn nhu này có chút kì quái.
–
Hành Ngọc trở về tiểu viện của mình.
Đẩy cửa bước vào gian phòng, nàng trực tiếp khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, lấy ra ngọc bài từ trong nhẫn trữ vật.
Trong khoảng thời gian này, nàng đều thử đánh vào Trúc cơ đỉnh phong, nhưng trong cơ thể nàng thật giống như bị thiết lập cấm chế, mà đạo cấm chế này chỉ có thể dựa vào giá trị ái mộ để hóa giải.
Dựa vào giá trị ái mộ để lên cấp, cũng có chút vi phạm đạo lí “Đạo pháp Tự nhiên”.
Nhưng buổi sáng hôm nay Liễu Ngộ đã chỉ điểm cho nàng.
“Nhất định phải rõ ràng một đạo lý, ta lợi dụng giá trị ái mộ để lên cấp, sau này từng cái nguy hại sẽ hiển lộ rõ ra.”
“Nhưng nếu như không lợi dụng giá trị ái mộ để lên cấp, ta chỉ có thể mãi dừng lại ở hiện tại. Bởi vậy thật không còn cách nào khác.”
Lần này, Hành Ngọc không còn do dự nữa.
Nàng điên cuồng rót linh lực vào trong ngọc bài, đồng thời khẽ đọc khẩu quyết, thôi thúc trận pháp trên ngọc bài.
Giá trị ái mộ trên ngọc bài bắt đầu từ 1450 điên cuồng giảm xuống.
1450 – 1400 – 1350..
Mà tấm bình chướng giữa Trúc Cơ hậu kỳ cùng Trúc Cơ đỉnh phong, đã chậm rãi tiêu tán trong quá trình này.
Cửa sổ đều đã đóng chặt, không có gió thổi vào, nhưng mái tóc được xõa tung phía sau Hành Ngọc không biết vì sao lại nhẹ nhàng phiêu động.
Đuôi tóc, chảy xuôi kim quang nhàn nhạt.
Hồi lâu sau, Hành Ngọc chậm rãi mở mắt ra.
Giá trị ái mộ trong ngọc bài chỉ còn lại 300, Hành Ngọc tiện tay thu lại ngọc bài.
Nàng từ trên bồ đoàn đứng lên, đồng thời rút trường kiếm ra khỏi vỏ, bước nhanh vào trong viện bắt đầu múa một điệu kiếm pháp.
Kiếm pháp sắc bén, sát khí âm u dày đặc.
Quan sát linh lực xoay quanh thân kiếm, hiển nhiên là nàng đã đột phá từ Trúc Cơ hậu kỳ lên Trúc Cơ đỉnh phong.
–
Dẫu sao Mãn Tuyết Nhi cũng chỉ là phàm nhân, ma khí trong cơ thể dù nồng đậm đến đâu, cũng không khó để loại bỏ hết.
Lấy tu vi của Liễu Ngộ, chỉ niệm ba lần chú trừ ma là đã thành công rồi.
Bên phía Hành Ngọc vì đột phá mà làm chậm trễ chút thời gian, chờ đến lúc nàng lại đến Thanh Vân tự, toàn bộ ma khí trong cơ thể Mãn Tuyết Nhi đã bị đánh tan hoàn toàn.
Nha môn nhận được thông báo rồi chạy tới Thanh Vân tự, muốn áp giải Mãn Tuyết Nhi đi.
Ngay trước khi bị áp giải đi, Mãn Tuyết Nhi tới trước mặt Hành Ngọc, cúi mình thật sâu cảm tạ: “Đại ân của người trong khoảng thời gian này không có gì để báo đáp, thời gian còn lại của Tuyết Nhi ở trong ngục giam, đều sẽ ngày ngày cầu nguyện cho tiên tử, chúc tiên tử đại đạo thành công, thọ cùng trời đất.”
Sau khi khom mình cúi đầu, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo ý cười chân thành mà ngượng ngùng.
Sau đó, Mãn Tuyết Nhi lại hướng về Liễu Ngộ bái một cái: “Cũng nguyện cho đại sư Phật đạo thành công. Đoạn thời gian này quả thực đã gây nhiều phiền toái cho đại sư rồi.”
Nói xong từng lời cảm ơn, Mãn Tuyết Nhi mới rời đi theo quan sai.
Trước khi ra khỏi Thanh Vân tự, nàng không nhịn được quay đầu nhìn về phía cuối con đường đá kia, giống như làm vậy là có thể nhìn thấy Hành Ngọc cùng Liễu Ngộ nơi cuối đường.
Lúc rời khỏi Thanh Vân tự, Mãn Tuyết Nhi phát hiện bên ngoài chợ có rất nhiều người vây quanh bốn phía xem náo nhiệt.
Nàng vốn cũng không thèm để ý, nhưng ở lúc tầm mắt nàng lướt qua mọi người, phát hiện trong những người tới có Triệu Phàm cùng Triệu bá bá.
Triệu Phàm đỡ cha hắn, đứng một góc trong đám người lẳng lặng nhìn theo nàng.
Sau đó giơ tay vẫy vẫy với nàng, dường như là nói lời từ biệt.
Tiếp đó, Mãn Tuyết Nhi lại thấy cha mẹ được ca ca, tẩu tẩu nâng đỡ cũng tới đây tiễn nàng một đoạn đường.
Mãn Tuyết Nhi hít sâu một hơi, rủ mắt xuống.
Khóe môi không nhịn được khẽ giương lên một đường cung nhỏ.
Đợi đến khi Thanh Vân tự lần nữa yên tĩnh trở lại, Hành Ngọc thấy trong hư không có kim quang nhàn nhạt rơi xuống.
Một phần bao phủ trên người nàng, một phần bao phủ trên người Liễu Ngộ.
Ngay cả Liễu Niệm cũng được phân một chút.
“Đây chính là công đức kim quang sao?” Hành Ngọc nói.
Mỗi người sau khi làm một chuyện tốt, tất sẽ nhận được công đức nhất định.
Tích lũy những công đức này càng nhiều, có thể bảo hộ người này không dễ dàng rơi vào kiếp nạn.
Từ góc độ này mà nói, công đức kim quang cũng là một loại khí vận. Mà Phật môn lại có công pháp đặc thù có thể dựa vào công đức để tu luyện, cuối cùng bước lên con đường công đức thành thánh.
Hành Ngọc thậm chí còn giơ tay lên chạm vào kim quang chung quanh thân thể.
Dĩ nhiên, nàng cũng không đụng vào cái gì được.
“Đúng vậy.” Liễu Ngộ nói.
Hành Ngọc: “Phải làm sao mới có thể tra xét được công đức kim quang trên người một người đây?”
Nàng biết, vấn đề này Liễu Ngộ chắc chắn sẽ trả lời được.
Liễu Ngộ gảy phật châu, niệm ra một đoạn chú ngữ.
“Sau khi niệm xong chú ngữ, đem linh khí gia trì lên trên mắt, là có thể tra xét ra công đức kim quang rồi.” Có điều hắn nhắc nhở: “Lạc chủ không phải người trong Phật môn, dò xét công đức kim quang nhiều lần sẽ gây tổn hại đối với thân thể.”
Hành Ngọc gật gật đầu, chỉ ghi nhớ chú ngữ, không có ý định kiểm tra công đức kim quang trên người Liễu Ngộ.
Thấy nghi hoặc của nàng đã tiêu tan, Liễu Ngộ nói: “Đã như vậy, kế tiếp xin Lạc chủ cứ tự nhiên. Bần tăng phải cùng các hòa thượng trong chùa ra ngoài phát cháo và y phục.”
Trong thành trấn nhỏ này có không ít ăn mày, còn có cả lưu dân ở vùng lân cận, bởi vậy cứ cách một khoảng thời gian Thanh Vân tự đều sẽ ra ngoài phát cháo và y phục cho những người này.
Hành Ngọc không có hứng thú đối với những thứ này, vẫy vẫy tay với Liễu Ngộ liền ra khỏi Thanh Vân tự.
Nhưng sau khi rời khỏi tự miếu, nàng cũng không có ý định trở về nhà ngay lập tức, mà đi dạo quanh thị trấn nhỏ này.
Dạo chơi đến khi sắc trời đã có chút tối sầm lại, Hành Ngọc mới mang theo đường nhân* quay trở về nhà.
Bấm để xem
Đóng lại
**Đường nhân: Đồ chơi được làm từ đường, dùng đường thổi thành các hình thù như người, chim thú, có thể chơi và ăn được.
Lúc đi ngang qua một con phố, Hành Ngọc bắt gặp một bóng người quen thuộc thoáng qua tầm mắt.
Nàng dừng bước, đứng tại chỗ.
Ở nơi góc đường có một tiểu khất cái ốm yếu, lớn chừng khoảng năm, sáu tuổi gầy trơ xương.
Hắn an tĩnh nằm trên đất, một tay nắm thật chặt lấy vạt áo Liễu Ngộ.
Toàn bộ bùn nhơ bẩn thỉu trên bàn tay đều chà hết lên vạt áo Liễu Ngộ.
“A di đà Phật.” Liễu Ngộ khẽ niệm một câu Phật hiệu.
Trong tay hắn còn bưng một bát cháo hoa, lúc này, động tác của hắn rất nhẹ khuấy đều bát cháo, giơ tay bón cho tiểu khất cái đã đói đến không còn chút sức lực nào.
Thấy tiểu khất cái ăn có chút khó khăn, Liễu Ngộ nâng lưng hắn lên, giúp hắn dễ dàng nuốt xuống ngụm cháo hơn.
Vào khoảnh khắc này, Hành Ngọc đột nhiên cảm thấy..
Tuy rằng vị Phật tử này không hiểu rõ thế nhân vì sao mà khổ, nhưng đích thực hắn không hề thẹn với danh xưng “Phật tử Vô định tông” này.