“Cậu tức giận hay sao?”
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu.
“Thật xin lỗi, tớ thật không cố ý.”
Tôi nói.
Triệu Nhan Nghiên gật đầu, nhẹ nói nói:
“Tớ biết.”
( người đi đường Giáp: hắn tuyệt đối là cố ý, có tôi làm chứng!
Người đi đường Ất: Tiểu tử này nhìn bề ngoài đâu đến nỗi xấu xa như vậy, nhưng lòng người khó dò, ai biết hắn đang nghĩ gì )
Nhìn thấy nàng không tức giận! Trong lòng tôi rất cao hứng. Tôi tiếp theo nên thừa thắng truy kích, hay cẩn thận cân nhắc đây? Hai ý nhiệm đang kịch chiến ở trong đầu tôi.
Triệu Nhan Nghiên đâu biết rằng, tôi đang phải chiến đấu kịch liệt, nhìn thấy mặt tôi đang đắn đo suy nghĩ, tưởng là tôi không tin nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tôiy của tôi nói:
“Lưu Lỗi, tớ thật không có tức giận, thật đấy. Không tin … không tin cậu sờ một lần nữa đi.”
Nói xong, lấy tôi của tôi đặt trên ngực của nàng.
Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới Triệu Nhan Nghiên lại có hành động lớn mật như vậy, chẳng nhẽ tiểu nha đầu này thích tôi? Nhưng tôi vội vàng rút tay ra, mặc dù tôi rất muốn tiếp tục nắn bóp, nhưng làm như vậy thì quả thật giống lang sói quá, chỗ này lại ở bên đường.
Triệu Nhan Nghiên cũng cảm thấy hành động của nàng quá kích thích, đều tại tên Lưu Lỗi vô lại này, làm cho đầu mình nóng lên, không biết tại sao lại làm ra hành động như vậy, hắn có cho tôi là người tùy tiện hay không.
Tôi vội vàng nói với Triệu Nhan Nghiên:
“Nhan Nghiên, đều tại tớ. Nếu không tớ lại kể thêm cho cậu nghe 1 câu chuyện cười nữa?” Tôi muốn cho Triệu Nhan Nghiên đỡ ngượng.
Triệu Nhan Nghiên dường như cũng không ghét tôi, gắt giọng:
“Tớ không thèm nghe chuyện cười ác tâm của cậu.”
“Tớ không kể chuyện cười ác tâm.”
Tôi nói.
“Vậy thì được, cậu kể tiếp đi.”
Tôi tiếp tục nói:
“Trước có một kẻ ngu si, ai hỏi hắn cái gì hắn đều nói chưa, người khác hỏi hắn đã ăn cơm chưa? Hắn nói chưa. Người khác hỏi hắn đã ngủ chưa? Hắn cũng nói chưa.”
Nói tới đây tôi cố ý dừng lại một chút, đột nhiên hỏi:
“A, đúng rồi, câu chuyện này cậu đã nghe qua rồi à?”
“Chưa.”
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu thuận miệng nói. Bỗng nhiên nàng nghĩ tới điều gì, hai tay nàng đấm loạn lên trên người tôi, quát to:
“Lưu Lỗi, cậu thật hư a! Dám chửi người khác là ngu!”
…..
Ở xa xa, trên một chiếc được che rèm đỏ, có một trung niên nam tử, ước chừng hơn 30 tuổi, đang lo lắng lấy chiếc điện thoại di động GC87C, đây là chiếc điện thoại có chữ GSM, đời thứ nhất được đưa ra thị trường của nước Z, chỉ có 1 số ít người mới có được nó. Năm 1994, điện thoại này đã được coi là thời thượng rồi.
Người trung niên kia lấy điện thoại ra gọi:
“Triệu tổng, tôi đã đến cung thiếu nhi rồi.”
Người được gọi là Triệu Tổng trong điện thoại vội hỏi:
“Lão Cao, cậu có thấy Nhan Nghiên không?”
Lão Cao nói:
“Tôi đã nhìn thấy tiểu thư, nhưng tiểu thư đang đứng cùng 1 nam sinh.”
Triệu tổng hỏi:
“Lão Cao, cậu chẳng phải nói, Nhan nghiên ở trường không hề để ý tới bạn nam hay sao? Thật ra thì cũng không có gì ngạc nhiên, có khi chỉ là gặp nhau rồi nói chuyện mấy câu mà thôi?”
Lão Cao đáp:
“Nhưng mà… Nhưng mà, Triệu tổng, lần này thì khác, quan hệ của bọn họ dường như rất thân mật!”
Triệu tổng ngạc nhiên nói:
“Thân mật? Thân mật như thế nào?”
Lão Cao nói:
“Tôi nhìn thấy… nhìn thấy, tiểu thư cầm tay của nam sinh kia đặt lên…”
Triệu tổng vội la lên:
“Cái gì, cậu nói nhanh lên!”
Lão cao phân vân hồi lâu, rốt cục cũng quyết định nói:
“Đặt ở trên ngực!”
Triệu tổng nghe không hiểu, hỏi:
“Cậu đang nói cái gì đó? Cái gì ngực! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu nói chuyện phải văn nhã một chút, cậu vẫn không thay đổi…”.
Nhưng ngay lập tức Triệu tổng đã phản ứng, kêu lên:
“Lão Cao, cậu nói gì? Nhan Nghiên để cho nam sinh kia sờ ngực nó?”
Lão Cao vội vàng nói:
“Đúng vậy, là tôi tận mắt nhìn thấy.”
Triệu tổng ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói:
“Được, Lão cao, cậu đừng quấy rầy bọn họ, cứ đi theo sau. Sau đó về báo cáo lại cho tôi.”
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 12: Hôm nay không có ai đón tớ