Đó là chiếc áo ngực ren thắt nơ bướm nhỏ màu hồng khi nãy.
Lạc Xuất Vân cũng không biết tâm trạng hiện tại của mình ra sao, khá là… vi diệu, vừa ngước lên thì thấy ngay ánh mắt ranh mãnh của Thôi Tử Tử.
Đối phương tự cho mình là quyến rũ, nháy mắt một cái, cánh tay yêu kiều từ từ nâng vạt váy lên, nhỏ giọng ra vẻ bí ẩn: “Anh này…. Phía dưới em cũng mặc một chiếc cùng bộ đó, anh có muốn xem hông nè~?”
Lạc Xuất Vân: “……”
Lạc Vu Sơn: “…… Thôi Tử Tử! Cậu khép chân lại cho tôi!”
Cả buổi tối hôm đó Lạc Vu Sơn cấm Thôi Tử Tử lại gần Lạc Xuất Vân trong bán kính 10 bước chân, khiến em nó ấm ức mãi thôi, cứ ưỡn ẹo trước mặt 2 người lải nhải oán than: “Người ta ngoan thế còn gì~… không hề gây chuyện vậy mà…”
Lạc Vu Sơn co giật khóe miệng, híp mắt hừ lạnh nói: “Cậu quậy đủ chưa?”
Thôi Tử Tử ra vẻ bi thương: “Nào có đâu, người ta mới là người bị trêu đùa đó~…”
Lạc Xuất Vân: “……”
Dù sao Thôi Tử Tử cũng là trẻ con, nghịch ngợm đến sau 9 giờ thì game over.
Lạc Xuất Vân trải ga giường cho cậu nhóc xong xuôi rồi nhìn Lạc Vu Sơn bế người đặt lên giường đắp chăn. Anh nhìn quanh phòng của Thôi Tử Tử, tiếp tục bị quật ngã bởi phong cách hồng mộng mơ tràn ngập hơi thở Loli trong này…
Lạc Vu Sơn tự nhiên nhét một chiếc gối Hello Kitty siêu lớn vào lòng Thôi Tử Tử, đứa nhỏ thỏa mãn chép miệng, ôm gối trở mình.
Lạc Xuất Vân có chút vui mừng nhìn em trai: “Em cũng ra dáng anh trai lắm đó, biết thương em nhỏ rồi đấy.”
Lạc Vu Sơn không kiên nhẫn bĩu môi: “Thằng nhóc này là một tên M lẳng lơ.”
Lạc Xuất Vân nở nụ cười, sau đó Lạc Vu Sơn bất ngờ treo người lên cổ anh lãm nũng muốn ôm ôm. Lạc Xuất Vân hết cách, cố lắm mới bồng được em trai ra sô pha phòng khách, thở hổn hển nằm vật ra ghế xoa xoa eo: “Coi anh nuôi em tốt chưa, sắp nặng như ủn ỉn luôn rồi.”
Lạc Vu Sơn không cam tâm vén áo lên khoe cơ bùng săn chắc: “Làm sao mà em giống heo được, ngày nào cũng tập Karate chăm chỉ lắm đó, phải là cường tráng mới đúng!” Nói xong nắm lấy eo Lạc Xuất Vân xốc lên: “Xem này, bây giờ em bế anh đi còn được.”
Lạc Xuất Vân sửng sốt, ngây ngốc chưa phản ứng kịp, bị Lạc Vu Sơn bế lên đi một vòng mới nhớ ra phải giãy dụa. Đối phương hiển nhiên không buông tha cho anh, ngửa mặt chu môi: “Anh hai hôn một cái, hôn em một cái thì em thả anh xuống.”
Lạc Xuất Vân cúi đầu, anh xấu hổ nhìn vào mắt Lạc Vu Sơn, con ngươi của người đối diện to tròn mà đen láy, bên trong chứa ảnh ngược khuôn mặt của bản thân.
Lạc Vu Sơn bám riết không tha bĩu môi.
Lạc Xuất Vân do dự một chút, hôn mạnh lên trán đối phương một cái rồi vùng eo thoát khỏi vòng tay của em trai.
Bàn về truyện:
Có tiến triển!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Quá ngọt rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii Đường ập đến không kịp trở tay!!
– – – –
Định cho Vu Sơn với A Tử xưng hô tao- mày mà thôi, bé ngoan không thể như vậy:”))
Dùng từ lẳng lơ với đứa nhỏ lớp 4 nó cứ thế nào í.___. Lúc nhìn thấy từ phát tao phải dụi mắt mấy lần mới dám tin, còn cả Thiếu□ dự là tác giả viết Thiếu thao ._.