Sở Nghiêu Nghiêu có chút ngạc nhiên.
Trước đó đã nói qua, truyền âm riêng cho ai đó cần phải có khẩu lệnh truyền âm, cái này giống như đồ vật riêng tư, Sở Nghiêu Nghiêu còn tưởng khẩu lệnh truyền âm của Tạ Lâm Nghiễn chính là tên của hắn nữa, không nghĩ nguyên nhân là như vậy.
“Không nên tuỳ tiện truyền âm cho ta, nếu ta không ở đây thần thức của ta không thể giúp ngươi che giấu, ngươi gọi tên của ta sẽ bị người khác nghe thấy.”
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu: “Ta biết, ta sẽ cẩn thận.”
Tạ Lâm Nghiễn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu một chút, nét mặt của nàng rất nghiêm túc lắng nghe Tạ Lâm Nghiễn dặn dò, giống như đệ tử tốt chuyên tâm nghe giảng.
“Ta chưa từng thấy đệ tử chính đạo nào giống như ngươi.” Lời này mang theo vài phần trêu chọc.
Sở Nghiêu Nghiêu không hề hổ thẹn: “Không nên có ấn tượng rập khuôn đối với đệ tử chính đạo.”
Tạ Lâm Nghiễn từ chối cho ý kiến: “Mấy ngày còn lại ta muốn tạm thời rời đi bố trí vài thứ” nói đến đây trong mắt hắn mang theo ý cười: “Ta sẽ bớt chút thời gian đi chợ mua yên chi cho ngươi.”
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn một cái: “Làm phiền Tạ công tử.”
“Không cần khách khí với ta như vậy.” Giọng hắn nói như thầm thì, lại không che giấu được ý trong lời nói, ánh mắt hắn nhìn kỹ nàng, tựa hồ như vậy có thể nhìn thấu toàn bộ ý nghĩ của nàng.
Kỳ thật Sở Nghiêu Nghiêu cũng không có mục đích gì quá phức tạp, chẳng qua nàng thấy Tạ Lâm Nghiễn ngày nào cũng nhàn rỗi chạy tới dây dưa với nàng, không phải nói vài lời làm cho người ta sợ hãi thì là dùng loại ánh mắt làm cho người ta sợ hãi kia nhìn chằm chằm nàng.
Nàng cảm thấy nàng nên tìm cho Tạ Lâm Nghiễn ít chuyện để làm.
“Kế hoạch của Tạ công tử có cần ta giúp gì không?”
Tuy rằng Tạ Lâm Nghiễn chưa từng nói rõ kế hoạch với nàng, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn muốn hỏi.
“Ngươi chỉ cần đợi ở đây, bảo vệ bản thân cho tốt là được.”
Sở Nghiêu Nghiêu lại vuốt nhẹ cái nhẫn ngọc ban chỉ kia: “Ta sẽ cố gắng, nếu thật sự đánh không lại, hy vọng Tạ công tử không quên mất ta.”
Tạ Lâm Nghiễn nghe lời này, nâng tay chống cằm: “Ngươi có biết không, đã rất lâu ta không dùng kiếm của ta bảo vệ người nào.”
“Tại sao là rất lâu? Trước kia ngươi từng bảo vệ người khác?”
Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy kỳ quái, trong nguyên tác Tạ Lâm Nghiễn từ vừa xuất hiện đã là một đại ma đầu lãnh khốc vô tình, âm hiểm giả dối, trước giờ nàng chưa từng nghe nói Tạ Lâm Nghiễn bảo vệ ai.
Quả thực chưa nghe bao giờ, thật khó có thể tưởng tượng.
“Đương nhiên.” Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi đặt trường kiếm trong lòng lên bàn đá: “Trảm Uyên vốn là vì bảo hộ mà sinh, ban đầu ta tu tập kiếm thuật cũng không phải vì giết chóc.”
Chuyện này đúng là lần đầu Sở Nghiêu Nghiêu nghe nói, trong nguyên tác chưa từng nhắc tới trước khi Tạ Lâm Nghiễn gia nhập Ma vực. Nàng đoán không ra vì sao Tạ Lâm Nghiễn nói với nàng những điều này, lại có chút tò mò với quá khứ của Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên Trảm Uyên kiếm, thân kiếm đen nhánh hiện ra ánh sáng lạnh băng, dường như trời sinh đã bọc một tầng sát khí.
Thanh kiếm này từng giết quá nhiều người, đã không thể nhìn được bộ dạng nguyên bản của nó.
“Ta phải đi rồi.” Tạ Lâm Nghiễn cũng không định giải thích nhiều, hắn cầm kiếm đứng lên.
“Tạ Lâm Nghiễn.” Sở Nghiêu Nghiêu lên tiếng gọi hắn.
Tạ Lâm Nghiễn dời ánh mắt xuống, dừng ở trên mặt Sở Nghiêu Nghiêu chờ nàng nói tiếp.
“Ngươi cẩn thận.”
Tạ Lâm Nghiễn hơi hơi sửng sốt một chút, cười nhẹ: “Được, ngươi cũng vậy.”
– —–
Âm dương quái khí: Lời nói, cử chỉ quái đản, hoặc thái độ không chân thành khiến người khác đoán không ra.
Yên chi: Phấn trang điểm.