– Một giấc mơ đẹp phải không tướng quân …
– Sao đạo sĩ tài thế, tự nhiên mắt tôi nặng trĩu và thấy mình được trở về với tuổi ấu thơ với những ngày tháng tuyệt vời của tuổi trẻ.
– Cái nọc ong này kì lắm, nó đưa nạn nhân của nó bềnh bồng vô những cảm giác tuyệt vời …
– Đạo sĩ làm cho ta muốn được ong đốt quá …
– Rất tiếc đàn ông đã bị cô lập trong tổ và phải ba ngày nữa mới hoạt động được …
Đạo sĩ Thu Sơn vừa nói vừa cười ngồi xuống đất ngay thảm cỏ óng mướt trước vòm hoa vàng.
Đạo sĩ nhìn đăm đăm tấm đá khổng lồ chặn trước cửa động, rồi đưa mắt nhìn quanh chợt mắt đạo sĩ ngừng lại trước cái cầu nhỏ bằng đá bắt ngang dòng suối trước cửa động hoa vàng.
Đạo sĩ nhảy lên thành cầu đứng Xoạc chân ra như nguời đang biểu diễn trò ảo thuật.
Chân đạo sĩ vừa đụng vào thành cầu, tự nhiên cái cầu rơi xuống suối và cửa dộng từ từ mở ra, từ trong động một làng khói màu trắng bay ra …
– Điều tức ngưng thở đeo mặt nạ lên.
Mọi người làm theo lệnh của đạo sĩ, trong khi đạo sĩ Thu Sơn nhìn đăm đăm vô cửa động …
Một con tê giác khổng lồ lừng lững như một toà nhà từ trong đồng khệnh khạng đi ra.
– Gíông thú quý này chỉ hung dử khi nào mình đụng tới nó thôi …Còn không thì chẳng sao …Hãy cứ để mặc xác nó …Da nó cứng lắm, không có cách gì làm thủng da nó đâu …Cái sừng nó là một bảo vật. Nó là báu vật của thiên nhiên, ta không nên đụng tới nó …
Con tê giác phóng đi nhanh như gió, cả Lữ Xuân và Thiết Diện đều né tránh kịp thời …
Nghĩ tới cái sừng tê giác, Lữ Xuân định dùng ám khí hại nó nhưng bỗng lúc đó tiếng Đạo sĩ Thu Sơn vang lên:
– Không có thứ ám khí nào hại được tê giác đâu. Người nó là một cả kho thuốc. Thuốc độc chỉ có thể xâm nhập vào nó qua mắt. Nhưng thuốc độc chỉ làm cho nó lạnh thêm thôi. Hãy tránh nó …Đụng tới nó là toi mạng …Nó hơn cả cọp hơn cả sư tử là chúa tể muôn loại …
Con tê giác đi khuất vào một hang động có những bông hoa màu tím, mắt Đạo sĩ Thu Sơn có vẻ như cười cợt với mọi người …
– Vô đây chơi quý vị ….Động tê giác có nhiều cái hay lắm đấy.
Đạo sĩ Thu Sơn lững thững vô động tron khi Lữ Xuân và Thiết Diện hối hã bước theo.
– Động này đẹp thật, nhưng từ đây đến chỗ kho tàng còn nhiều điều bất ngờ đấy nhé …
Động rộng rãi nhưng không được sáng sủa cho lắm, không khí hơi ẩm thấp, vách đá đầy rêu. Nhìn vết chân thú trên nền động Lữ Xuân thấy rõ ràng vết chân mới, và thú từ phía trước đi tới.
Lữ Xuân đem nhận xét của nàng ra nói với đạo sĩ Thu Sơn thì đạo sĩ cười và nói lại với nàng là những nhận xét của nàng rất đúng. Đường đi trong động hình thước thọ. Tới khúc quanh Đạo sĩ Thu Sơn dừng lại, gõ gõ mũi kiếm bằng đá lên vách động ba lần, bỗng nhiên một cửa ngay vách đá mở ra.
Đạo sĩ Thu Sơn chờ cho cái cửa tụt xuống dưới đất rồi ông mới đưa hồ lô lên miệng nốc thuốc và ngồi xổm xuống đất phình bụng ra rồi phun thuốc vào cái ngạch cửa vừa mở …
Phun thuốc xong ông ta ra hiệu cho mọi người đi theo ông. Nhưng đạo sĩ chưa kịp tiến lên thì một con cóc khổng lồ đã nhảy ra chụp lấy ông.
Bị tấn công thình lình Đạo sĩ Thu Sơn không còn cách nào khác hơn là giơ kiếm đá lên chống cự. Con cóc nhìn thấy thanh gươm đá thì nhảy sang một bên miệng phun hơi độc không ngừng …
Nhìn con cóc lớn da sần sùi miệng không ngừng phun khí độc. Lữ Xuân rùng mình trong khi đạo sĩ ung dung phóng gươm vào mắt cốc – Mình đã biết hang này có cóc thần chấn giữ nhưng mình không ngờ thuốc gây mê của mình lại thua loài cóc này …
Đạo sĩ nói dứt lời bèn ngồi xổm xuống đối diện với con cóc, hai tay lăm lăm cây kiếm đá. Cóc tấng công hụt đạo sĩ cũng ngoài chồm hổm thủ thế sửa soạn tung ta đòn mới.
Đạo sĩ nhảy cả hai chân như loại cóc nhảy và phóng lên lưng nó, thanh kiếm đã thọc vào cạnh mí mắt cóc. Con cóc đang hung dữ bỗng nhiên hiền từ hẳn lại cõng trên lưng đạo sĩ nhảy trở vào hang …Đạo sĩ khua kiếm ra hiệu mọi người theo đạo sĩ.
Lữ Xuân và Thiết Diện tiến vô hang cóc, họ vô cùng ngạc nhiên thấy cóc ngồi thu lu trong một góc hang và trước mặt mọi người là một dãy toàn là chuông lớn nhỏ đúng chín chục quả chuông.
Thiết Diện nói nhỏ với Lữ Xuân.
– Tại hạ đã tới đây rồi …Đám chuông này nguy hiểm lắm. Nó làm tại hạ nôn nao muốn xỉu khi nó rung … Đầu tiên là chuông nhỏ rồi chuông trung, chuông đại rung theo …Những hồi chuông ghê gớm. Tại hạ đã bịt tai lại mà vẫn chịu không nổi đấy …
Kỳ lắm, lũ chuông này hình như được điều khiển bởi một bàn tay vô hình …
– Qúi vị có biết chuông này bằng gì không ? Có chuông vàng, chuông bạc, chuông đồng …Những cái chuông nhỏ là chuông vàng đấy, chuông trung là chuông bạc, chuông lớn là chuông đồng …
Những cái chuông này nó đánh lên có bài bản đàng hoàng. Bài chuông nguy hiểm nhất là đoạt mệnh chuông. Bài này tấu lên người nghe sẽ đứt hết mạch máu, chết tức thì …
Tốt hơn hết là ta nên hãm hết các chuông này lại trong vị trí không rung được.
Nói dứt lời Đạo sĩ Thu Sơn tiến lên một góc phòng hí hoáy gì đó và bỗng chuông rung lên ầm ầm như trời nổi lên cơn bão …Mọi người nhăn mặt vội vã bịt lỗ tai nhưng chỉ một lát tất cả chuông đều câm hết.
Khoá các chuông lại không cho rung xong, đạo sĩ Thu Sơn tiến lại cuối phòng hí hoáy lần mò trên vách đá một hồi, ông kiếm cách leo lên nóc hang lấy gươm thọc thọc …Bỗng có tiếng chuyển động trên đầu mọi người rồi một lỗ hổng lớn hiện ra trên nóc hang.
– Mời quí vị lên đây, mfinh sắp tới kho tàng của Hạng Võ rồi.
Lữ Xuân nhảy theo đạo sĩ Thu Sơn nhưng còn hỏi với lại Thiết Diện:
– Phải vậy không tráng sĩ.
Thiết Diện cười và trả lời:
– Tại hạ nhớ hình như không phải đây!