Mọi lần nàng hay ra ngoài làm nhiệm vụ nên không bao giờ trang điểm bây giờ dặm lên chút phấn son này trông cũng khá đấy. Từ đằng sau một người hầu bê mũ phượng lên. Nó được gọi là Ngũ Linh Tứ Phượng Quán. Đây là mũ phượng duy nhất của vương hậu. Còn Vương hậu của Thuần Linh Quốc cũng có chiếc mũ khá giống của cô nhưng tên nó là Cửu Linh Lục Phượng Quán cấu trúc hình dáng khác nhau một chút. Mặc hỷ phục vào cài thêm trâm phượng vào trông nàng đẹp tựa như tiên dung mạo khuynh thành. Chải chuốt mất 2 canh giờ lúc bước ra đã là giờ Thìn (7 đến 9h sáng). Một canh giờ còn lại để nàng ngồi kiệu từ Cung tới Bắc Minh Điện.
………………….
…Trên đường tới Bắc Minh Điện….
Hàn Dung Ly ngủ chán rồi lại ngồi, hết ngồi lại ăn mà mãi vẫn chưa tới.
– Thư Nhiễm! Lại đây!
Nàng chán quá phải gọi Thư Nhiễm lại nói chuyện chơi.
– Công chúa có chuyện gì sao?
Thư Nhiễm vừa đi vừa trả lời nàng.
– Sắp tới nơi chưa?
Nàng dựa vào thành kiệu mà nhắm mắt.
– Sắp tới rồi người chịu khó một chút!
– À! Cung của Phong Lan Thần ở đâu vậy.
– Công chúa. Ở đây có quy định nhắc đến tên của Vương Thượng là trọng tội.
Thư Nhiễm dường như rất sợ tên chàng này nàng chẳng hỏi nữa ngủ tiếp.
Theo cốt truyện Phong Lan Thần
là nam phụ tên này bệnh tật ốm yếu quanh năm hậu cung khá vắng vẻ chưa từng sủng hạnh ai. Hắn là một mỹ nam có thể nói là Bách bàn nan miêu (Vẻ đẹp khó có thể miêu tả) đẹp đến mức tất cả nữ nhân trên đời chỉ cần hắn nhìn một cái cũng khó quên. Đến nàng cũng khó cưỡng lại được vẻ đẹp này.
Có vẻ như nam phụ thành công chiếm được ngôi nam chính rồi! Cũng phải thôi! Nam nhân như tên Hà Uy kia mà cũng là nam chính chắc tác giả viết truyện não bị chó gặm rồi. Nếu đối tượng công lược của nàng là tra nam kia thật thì có khi nàng thà biến mất còn hơn… Không phải hắn là tra nam hay không đẹp như Phong Lan Thần mà là…trực giác của nàng mách bảo…dường như giữa nàng và hắn có mối thù gì đó… không đội trời chung từ rất lâu rồi!
