– Ai rảnh? Bọn họ thì cứ để Hạ Cẩm Chi cổ vũ liên quan gì đến tôi – cô trả lời.
– Thật vậy sao? – Lưu Vương Khải hỏi.
– Anh chưa đánh răng đấy bớt hỏi nhiều lại – cô nói.
Lưu Vương Khải lập tức một tay che miệng bản thân anh cũng quên mất bản thân chưa đánh răng, An Huyệt cũng phì cười.
– Tuy biết rằng anh chưa đánh răng nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh một chuyện – cô nói.
Lưu Vương Khải ừm hửm không thành tiếng.
– Tại sao anh lại yêu Hạ Cẩm Chi? Còn Hạ Cẩm Chi rốt cuộc yêu ai trong các anh? – cô hỏi.
Yêu ai thì nói thẳng ra đi chứ, cho người ta biết người ta còn tìm hạnh phúc khác cho bản thân mình. Chẳng lẽ Hạ Cẩm Chi muốn các nam chủ đấu đá lẫn nhau người nào thắng cô ta sẽ chọn sao?
– Cô ấy rất mỏng manh yếu đuối như đóa hoa xinh đẹp đang bị từng cơn gió lốc thổi qua tôi muốn bảo vệ cô ấy, còn việc cô ấy yêu ai thì tôi không biết – Lưu Vương Khải trả lời.
– Các anh cuối cùng cũng chỉ là những con người ngu ngốc – cô nói.
Lưu Vương Khải nghe cô nói rồi trầm ngâm, anh cũng đang tự cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc.
Đến nơi, Lưu Vương Khải nhanh chóng mở cửa cho Lý Tiểu Sở và An Huyệt bước xuống, Hạ Cẩm Chi đứng từ xa nhìn thấy vậy liền chạy đến, Trịnh Vũ và Tiêu Gia Hạo theo sau.
– Vương Khải sao anh lại đi cùng Tiểu Sở vậy? – Hạ Cẩm Chi hỏi.
– Anh ta không tiện nói chuyện đâu – cô nói.
– Tại sao? – Hạ Cẩm Chi nhìn cô với ánh mắt sắc nhọn như dao găm.
– Anh ta…ưm..ưm… –
Lý Tiểu Sở đang trả lời liền bị Lưu Vương Khải lấy tay bịt miệng lại, anh vội cầu cứu An Huyệt.
– À…anh ta ho đến tắt tiếng nên không nói chuyện được – An Huyệt nói.
– Thật vậy sao Vương Khải? – Hạ Cẩm Chi hỏi.
Lưu Vương Khải gật gù đồng tình, Hạ Cẩm Chi nghi hoặc nhìn cả ba người cô nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Lưu Vương Khải.
– Tiểu Sở cậu đến đây cổ vũ cho Trịnh Vũ và Gia Hạo sao? – Hạ Cẩm Chi hỏi.
Đại hội thể thao năm trước Lý Tiểu Sở cũng đến cỗ vũ mua nước đến trao tận tay cho Trịnh Vũ và Tiêu Gia Hạo nhưng bị họ xem như không khí, họ lướt qua Lý Tiểu Sở đi đến bên Hạ Cẩm Chi nhận nước từ ả, Lý Tiểu Sở ghen ghét đi đến đánh Hạ Cẩm Chi, Trịnh Vũ và Tiêu Gia Hạo tức giận đã tát Lý Tiểu Sở một cái rồi kéo Hạ Cẩm Chi rời khỏi.
Cô nhìn vào đôi mắt đầy ý mỉa mai của Hạ Cẩm Chi cười khẩy một cái rồi trả lời:
– Tôi không rảnh mà đi cổ vũ cho hai tên dở hơi này –
Cô nhìn Lưu Vương Khải rồi nói:
– Cảm ơn đã chở tôi và An Huyệt đến đây, bye bye –
Cô nói rồi kéo tay An Huyệt đi, Trịnh Vũ và Tiêu Gia Hạo nhìn cô rời khỏi mà không biết nói gì.
Hạ Cẩm Chi nhìn Lưu Vương Khải rời đi chỉ ấp ứng được vài từ rồi đành thôi, cô ta chỉ hận là đã để Lý Tiểu Sở có cơ hội tiếp cận với Lưu Vương Khải.
Ngồi trên xe trở về nhà Lưu Vương Khải thầm suy nghĩ: ” Hạ Cẩm Chi, rốt cuộc em yêu ai? “
Lý Tiểu Sở thầm chửi rủa, mới sáng đã gặp những thứ không sạch sẽ đúng thật là xui xẻo. Rồi An Huyệt kéo cô vào hàng ghế khán giả ngồi dù sao chỉ chốc lát nữa cuộc thi bóng rổ cũng diễn ra.