Mỗi người đều có tâm sự riêng trong lòng, nhưng thật ra bầu không khí không có nặng nề đến vậy. Tạ Lăng Du không muốn nhiều lời, bây giờ hắn chỉ muốn xem xét lại xem tại sao mình lai bại trong tay hồ ly tinh này.
Cũng may Hạ Úy mang đến một tin. Hóa ra cha Hạ hôm qua đáng lẽ có chuyến đi xa, nhưng biết Tạ Lăng Du về nên liền thương lượng trì hoãn một ngày. Bây giờ đã chuẩn bị xong xuôi với mẹ Hạ, muốn mời hắn đến phòng nói mấy câu.
Trong lòng Tạ Lăng Du chợt nảy sinh chút lưu luyến, vội vàng cáo biệt hai người. Trước khi đi còn không quên dành tặng Thanh Khâu Quyết một đôi mắt hình viên đại, ý đại khái là “đừng có nhân lúc ta không ở đây mà đi bắt nạt người khác.”
Thanh Khâu Quyết chớp mắt đầy vô tội, chẳng biết là có hiểu hay không.
Đám gia nô vận chuyển hành lý và hàng hóa đâu vào đấy. Tạ Lăng Du nhìn vậy, nhịn không được mà đi nhanh thêm mấy bước.
“…Lão đại tới à?”
Mẹ Hạ nghe thấy tiếng bước chân bèn dừng tay lại.
Tạ Lăng Du nhẹ nhàng gọi: “Cha, mẹ.”
Khi còn bé mẹ Hạ cũng từng sửa lại cho đúng rất nhiều lần, nhưng Tiểu Lăng Du vẫn luôn bĩu môi nói: “Mẹ và mẹ con đều là mẹ của con, cha và cha con đều là cha của con.”
“Cha mẹ nuôi con lớn, cha mẹ con cho con sinh mạng này. Mọi người đối với con đều quan trọng như nhau.”
Mẹ Hạ nhớ lại chuyện này, hốc mắt liền đỏ lên, quay lại đánh chồng một cái: “Đều tại ông, tại ông hết, chọn cái ngày lành gì đâu!”
Cha Hạ cũng cúi đầu thở dài, áy náy ôm Tạ Lăng Du xin lỗi: “Con à, này là lỗi của cha, mấy tháng trước đã nhỡ chọn ngày đúng vào hôm con về.”
Tạ Lăng Du vừa nghe liền vui lên.
Mẹ Hạ nghe vậy liền trở tay véo tai ông: “Hay cho tên họ Hạ nhà ông, lại còn đi trách con nó?”
Mấy câu chọc cười này xóa tan đi nỗi khổ sở trong lòng Tạ Lăng Du, dở khóc dở cười tiến lên ôm lấy mẹ Hạ, dỗ dành: “Mẹ đừng nổi nóng với cha. Chờ con giải quyết xong hết những việc này lại về thăm mẹ mà, tạm thời không vội.”
Mẹ Hạ nhìn thấy cha Hạ là thấy phiền lòng, đuổi cổ ông ra ngoài dọn đồ. Cha Hạ bị đuổi ra ngoài liền cảm thấy hậm hực, thờ dài, thuận tay vỗ vai Tạ Lăng Du an ủi.
Mẹ Hạ đóng cửa lại, xoay người nựng mặt hắn, sợ lại dăm ba năm nữa không gặp. Bà cầm lấy một túi tiền nhét vào trong tay hắn: “Đây là mẹ đi chùa cầu bình an xâu lại cho con, mang theo bên mình cho cha mẹ yên tâm.”
Ngón tay Tạ Lăng Du vuốt ve túi tiền, đột nhiên dụi đầu vào cổ mẹ Hạ cọ một chút, lầu bầu nói: “Mẹ ơi, nếu có việc mà con nhất định phải làm, nhưng chẳng rõ con đường phía trước ra sao, đúng sai thế nào, không thể quay đầu thì nên làm gì…”
Mẹ Hạ thở dài. Bà tự tay nuôi lớn hai đứa nhỏ sao có thể không rõ. Ôm con trong lòng, bà dịu dàng an ủi nói: “Nếu nhất định phải làm thì cứ làm đi, nhắm mắt bịt tai mà làm. Trong núi vốn làm gì có đường, đó đều là tổ tiên đi mà có thôi con.”
“Con đừng sợ… Cha mẹ luôn luôn ở bên con.”