Âu Thành Triệu nhìn vết máu trên chiếc khăn rồi lại nhìn lên khuôn mặt đang thẩn thờ của cô, cậu nhếch lên một nụ cười đểu rồi dấu đi. Khuôn mặt đáng thương lại hiện ra.
“Chị không sao chứ?.”
Lạc Ân Nghiên khuôn mặt không cảm xúc, đôi môi mấp máy trả lời.
“Tôi không sao! chuyện hôm qua…….coi như không có gì xảy ra nhé. Do hai chúng ta đều say nên không ai tự chủ được hành động của mình. Cậu cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi.”
Nghe cô nói vậy, đôi tay to lớn dấu trong chiếc chăn của Âu Thành Triệu bất ngờ nắm chặt, đến nổi hiện lên gân xanh, hàm răng nghiến chặt. Âu Thành Triệu kiềm nén cảm xúc tức giận của mình, nghĩ thầm trong đầu ‘muốn bỏ qua, muốn không nhớ đến nữa sao? NẰM MƠ!’.
“Chị phải chịu trách nhiệm với em! lần đầu của em đã cho chị rồi! Chơi sướng xong rồi bỏ sao, chị muốn chốn?.”
Lạc Ân Nghiên mệt mỏi trả lời: “Chẳng phải lần đầu của tôi cũng cho cậu sao? Hai ta đều huề nhau còn gì.”
Âu Thành Triệu bất ngờ hét lên:” Em không cần biết! Chị phải chịu trách nhiệm với em! Nếu chị vẫn chối bỏ em như vậy! Em sẽ nói chuyện này với bác gái.”
Nghe cậu nói muốn cùng mẹ cô nói chuyện này, Lạc Ân Nghiên quay sang nhăn mặt nhìn cậu.
“Cậu?……”
“Em cho chị một phút để suy nghĩ, nếu chị không nhanh trả lời….Em sẽ nói chuyện này cho bác gái, một phút cho chị bắt đầu.”
Đầu cô đau như búa bổ, không hiểu tại sao hôm nay Âu Thành Triệu lại trẻ con như vậy? nhất quyết đòi cô chịu trách nhiệm, không phải bình thường cậu rất lạnh lùng điềm tĩnh sao?. Cô vừa chia tay Phong Lãnh Thiên xong, mấy tiếng sau đã cùng người khác ngủ chung, đã vậy còn là một cậu nhóc nhỏ hơn mình ba tuổi. Lạc Ân Nghiên không biết mình nên làm gì cho phải, chấp nhận thì cảm thấy ngại về tuổi tác, từ chối thì mẹ cô sẽ biết chuyện này. Nếu mẹ cô biết sẽ băm cô ra làm trăm mảnh mất.
Giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên trong không khí yên tĩnh.
“Chị còn mười giây suy nghĩ. Mười……chín……tám……bảy……sáu…….năm……bốn……ba…….”
“Được rồi!” Lạc Ân Nghiên nhìn cậu lên tiếng.
“Cậu muốn tôi chịu như thế nào?”
Nghe được câu trả lời của cô Âu Thành Triệu thoả mãn, nở một nụ cười tươi rói rồi nói.
“Em muốn trở thành bạn trai của chị!.”
“Chuyện này………cậu cũng biết tôi vừa chia tay mà!.”
“Em biết! nhưng em không quan tâm. Em chỉ muốn trở thành bạn trai chị!.”
Lạc Ân Nghiên khuôn mặt khó xử, thật không biết phải làm gì. Đường đường là một người lớn hơn cậu, là một người dày dặn suy nghĩ hơn cậu, là một người trên thương trường luôn phản bác các ý kiến một cách nhanh nhẹ. Giờ đây, trước mặt cậu lại chẳng biết sử lý tình huống này như thế nào.
Âu Thành Triêu liên tục hối thúc cô, cậu lấy chuyện ngày hôm nay ra uy hiếp cô.
“Chị có đồng ý không? Nếu chị không trả lời nhanh chóng em sẽ gọi điện cho bác gái. Một khi em đã nói ra, thì có khi hai ta còn phải đính hôn hoặc cưới nhau đấy.”
“Được rồi! tôi đồng ý! với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?.”
“Tôi không muốn cha mẹ hai bên biết chuyện bạn trai, bạn gái này!.”
Âu Thành Triệu khuôn mặt trầm ngâm.
“Được!.”
“Vậy coi như giao dịch thành công. Giờ tôi đi về.”
Lạc Ân Nghiên lấy chăn quấn cơ thể mình lại, chống hai chân xuống đất rồi đứng dậy, nhưng chưa đi được nữa bước cô đã khuỵ chân xuống.
Thật đau! không thể nào đi nỗi trong tình trạng này được. Biệt thự của Âu Thành Triệu chắc chắn là rất xa Lạc Gia, nếu lết thân thể mệt mỏi này về, cô sợ rằng mình sẽ ngất giữa đường mất. Âu Thành Triệu thấy cô té thì đi lại đỡ cô dậy, lúc này cậu vẫn để cơ thể trần, những thứ không nên thấy đều bại lộ trước mắt cô.
Lạc Ân Nghiên thấy cậu đứng trước mặt, tay đỡ cô dậy thì ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cô là cái thứ to dài kia, chính là cái thứ hành cô thành cái bộ dạng này. Lạc Ân Nghiên lấy tay che mắt mình lại, gắt lên.
“Tại sao cậu không mặc đồ vào?.”
“Cần gì mặc, chị cũng không cần che mắt ngại ngùng như vậy.”
“Cái gì nên thấy cũng đã thấy hết rồi. Chẳng phải hôm qua nó còn làm chị sảng sao? Giờ lại chối bỏ à?”
* sảng = sướng.
Lạc Ân Nghiên im lặng không trả lời, nếu cô trả lời chắc cậu sẽ còn nói những câu xấu hổ hơn như thế.