“Thịt…chúng ta vậy mà có một ngày lại được ăn thịt…quá khó tin mà!” một tên lão giả không khống chế được cảm xúc vui mừng mà khóc lên, nhưng đó lại là hạnh phúc nước mắt.
Xung quanh nhiều người khác cũng không tốt đi nơi nào…ôm thịt tựa như ôm lấy thân nhân của mình vậy.
Đã bao lâu không được ăn vào thịt…chính bọn hắn cũng không nhớ rõ đâu!
…
Tuyên Thành cũng là lưu dân, hắn cùng mẫu thân mình tại hai tháng trước tiến đến nơi này lưu lại.
Hắn một nhóm người khi đó vì bị một đàn ma thú đuổi theo…bất đắc dĩ chạy đến nơi này lánh nạn!
Vốn chỉ muốn ở tạm nơi này trong một thời gian ngắn, sau đó lại tìm cơ hội chạy đến những đại thành trấn khác.
Bởi vì trong thời gian này, cơ hồ các nơi đã sắp tới mùa thu hoạch nông vụ…những thành trấn nhỏ yếu, hiển nhiên sẽ trở thành mục tiêu của những chi cùng hung cực ác khấu tặc đoàn kia!
Bởi vì khi đến nơi đây lúc…phủ thành chủ chỉ có hơn năm mươi hộ vệ mà thôi, hoàn toàn không có bao nhiêu khả năng bảo vệ bọn hắn.
Nhưng theo đến hiện tại…hắn cùng đồng bạn của mình đã không có ý định rời đi nơi này, bởi vì nơi đây quân lính không chỉ cường đại, mà thành chủ đại nhân lại phá lệ rộng lượng đối với lĩnh dân.
Vậy mà chỉ thu lấy của bọn hắn một nửa thu hoạch…chuyện này tại những nơi khác, đó là cơ hồ không có khả năng xảy ra!
Nhìn trong tay số lớn thịt hươu cùng hai con thỏ còn sống, Tuyên Thành khóe mắt ươn ướt mà hướng về bên cạnh một lão ẩu nói “Mẫu thân…đêm nay chúng ta đem thịt muối làm tốt…về sau dần dần giữ ăn lấy!”
“Còn hai con thỏ ta dự định để lại nuôi…hi vọng sau ba tháng bọn chúng sẽ sinh thỏ con!”
Nghe vậy, lão ẩu trong tay ôm nấm cùng rau quả thì nghiêm giọng nói.
“Không được…chúng ta phải tiết kiệm!”
Nghe vậy Tuyên Thành cười khổ nói “Mẫu thân…thành chủ đại nhân một ngày đồng ý cho chúng ta ra ngoài đi săn hai canh giờ, thiết nghĩ thời gian đầu sẽ không thiếu thịt để ăn!”
Tuyên thành khi xưa từng làm qua ngư dân cùng thợ săn…cho nên hắn đối với mình săn được thú rừng có chút tự tin.
…
Lúc này tại một nơi khác không xa, Nham Kiều đang được rất nhiều hộ vệ đội bảo hộ tại xung quanh, nhàn nhã nắm tay của Tiểu Tuyết mà tại bên ngoài thành bờ sông quan sát địa hình.
Con sông này có tên là Thanh Thủy Hà, chiều rộng nhưng là không dưới một trăm mét…độ sâu nghe nói là vô cùng dọa người!
Về phần độ dài càng là kéo dài đến rất xa…ít nhất Nham Kiều chưa nghe ai nói qua đầu nguồn của nó cả.
Đúng theo tên của nó mang ý nghĩa, nước sông bên trong vô cùng trong vắt…thậm chí một chút cá tôm bơi gần mặt nước đều bị nhìn thấy.
Khả quan như vậy tình hình, nháy mắt làm cho Nham Kiều càng thêm chờ mong, có chút không chờ được đến lúc thuyền bè của mình đánh bắt được thủy sản.
Tại thế giới này…thủy sản cũng là đại biểu cho vô hạn tài phú!
“Chủ nhân, nếu ngài muốn xây dựng một bến tàu…như vậy ta kiến nghị ngài nên chọn ở khu vực này!”
Nói chuyện chính là một nữ nhân đã có chút lớn tuổi, trên tay của nàng cầm lấy rất nhiều công cụ đơn sơ
Cùng một số thiếu nữ tiến hành thăm dò bờ sông…sau một chút thời gian mới cung kính hướng về Nham Kiều bẩm báo.
Nàng tên là Vương Lâm, khi xưa may mắn được Nham Kiều bỏ ra kim tệ mua về từ một tên nô lệ thương nhân.
Bởi vì trước kia nàng từng phụ giúp qua một tên công tượng nhiều năm…cho nên kiến thức về xây dựng trên sông nước của nàng rất nhiều.
Nghe vậy, Nham Kiều hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó lập tức phân phó một chút hộ vệ đội bên cạnh mình “Các ngươi đem nơi này khu vực cho đánh dấu lại, đợi cho chúng ta đủ điều kiện sẽ chính thức xây bến tàu…đến khi đó các ngươi hằng ngày đều có cá ăn!”
“Vương Lâm! ngươi trở về trù bị cho ta một phần kế hoạch hoàn chỉnh về xây dựng bến tàu…bên trong cần thiết số lượng vật liệu, số lượng công tượng cùng lĩnh dân cũng muốn ghi rõ!”
“Còn có…quan trọng nhất là thời gian!” Nham Kiều nhìn xem Vương Lâm mà phân phó.
“Nếu làm tốt…ta sẽ đặc biệt trọng thưởng!”
Nghe vậy, Vương Lâm trong mắt mang theo mừng rỡ mà khom người “Xin chủ nhân yên tâm, ta nhất định không làm ngài thất vọng!”