Xích Viêm sắc mặt âm lãnh nhìn Bạch Lạc, hắn không ngờ Bạch Lạc cư nhiên còn dám ở trước mặt hắn, luyến tiếc bát mì đã vô cùng bẩn thỉu kia như vậy.
Thích Dương Khiêm đến vậy sao?
Không phải chỉ là một bát mì tầm thường thôi sao?
Cư nhiên làm ra hành động ghê tởm như vậy.
Người này không phải luôn miệng nói thích mình sao?
Nhưng mà bây giờ, y một bộ thâm tình như vậy cho ai xem?
Trong lòng Xích Viêm tràn ngập bực dọc, hắn chán ghét vô cùng Bạch Lạc một lòng hai dạ như vậy.
Bạch Lạc vốn là dược cổ của mình, trong đầu, trong mắt y chỉ nên có một mình mình!
Y sao có thể lại thích người khác chứ?
Nhìn Bạch lạc nắm chặt những cọng mì nát kia, trên mặt lộ ra biểu tình luyến tiếc.
Xích Viêm quả thực phẫn nộ tới cực điểm.
Hắn đột nhiên vươn tay ấn mặt Bạch Lạc lên chỗ bát mì bị đánh đổ.
“Ngươi cái thứ cẩu đồ vật. Không phải luyến tiếc bát mì này sao? Vậy ngươi giống như chó mà ăn sạch chúng đi!”
Tên hỗn đản này, cứ phải làm bộ làm tịch như vậy!
Xích Viêm tức đến nỗi toàn thân phát run.
Lại cứ vào lúc này, Bạch Lạc thật sự nghe theo mệnh lệnh của hắn, giống như chó mà mở miệng.
Bạch Lạc quá hiểu Xích Viêm, hôm nay nếu như chính mình không thể khiên hắn nguôi giận, cũng không biết hắn rốt cuộc còn muốn giày vò mình thế nào nữa?
Nước mắt từ trong mắt chảy ra.
Y bất lực mà ăn những sợi mì bẩn thỉu đó.
Xích Viêm nhìn Bạch Lạc như vậy, khuôn mặt đều đã vặn vẹo đến biến dạng.
Không phải.
Hắn không phải muốn như vậy…
Hắn muốn Bạch Lạc nói với hắn, y không thích Dương Khiêm, người y thích chỉ có mình…
Nhưng mà Bạch Lạc cái gì cũng không nói, y lại thật sự đi ăn những thứ khiến người ta buồn nôn kia.
Bạch Lạc càng nghe lời, Xích Viêm lại càng tức giận.
Hắn một chút cũng không bởi vì Bạch Lạc nghe lời mình mà cảm thấy vui vẻ.
Sự tức giận trong lòng căn bản không ngăn lại được.
Xích Viêm một chân đá vào người Bạch Lạc, không để y tiếp tục ăn nữa.
Mà nói với y:
“Bạch Lạc, ngươi không phải muốn làm chó sao? Được thôi, ta thỏa mãn ngươi!”