Lục Yên chau chau mày, thở dài: “Đúng là… tự làm tự chịu.”
Chiều hôm đó, sau khi tan học, Thẩm Quát nhìn thấy xe đạp màu hồng dựng trước tiệm bán xe đầu phố.
Anh nhìn về phía chiếc xe, lại không thấy bóng dáng Lục Yên đâu.
Trước cửa, chủ tiệm xe cùng bác sửa xe đang bàn luận xử lý chiếc xe này thế nào.
“Chiếc này mới đến 90%, hãng này cũng tốt, đám trẻ đều thích, mua giá cao cũng không thành vấn đề.”
“Con bé kia cũng đang rất cần tiền, 200 tệ đã bán rồi, chúng ta cứ treo giá 300 đi.”
“300, đùa, 500 không thiếu một cắc nhé.”
*
Thẩm Quát chau mày, biết đây là chiếc xe đạp Lục Yên xem như bảo bối, mỗi ngày đều lau chùi một lần nên mới có thể mới cứng đến thế.
Không cần nghĩ cũng biết, sao cô lại muốn bán chiếc xe này đi.
Thẩm Quát sờ túi, còn tiền.
Nhưng ý nghĩ mua lại chiếc xe chỉ vụt qua trong chớp mắt.
Hoang đường.
Anh dựa vào cái gì mà diễn trò lãng mạn thiếu gia có tiền chứ, nghèo như anh, có tư cách gì.
Thẩm Quát xoay người rời đi, đi hai bước, nghe có tiếng người hỏi: “Chiếc xe đẹp quá, bao nhiêu vậy?”
“500 tệ.”
“Đắt quá rồi đó, 400 tôi mua, làm quà sinh nhật cho con gái.”
Ông chủ tiệm xe còn chưa nói gì, Thẩm Quát đã quay lại, cầm 500 trong túi đưa cho chủ tiệm, trầm mặc dắt chiếc xe đi.
Dưới trời chiều, anh dắt chiếc xe đạp màu hồng phấn rẽ vào con ngõ nhỏ.
Thân hình cao lớn lại dắt một chiếc xe đạp nhỏ nhắn màu hường, anh nhẹ chau mày, rõ ràng nhìn rất buồn cười.
Bên cạnh có mấy đứa trẻ con đang chơi trò chơi, thấy Thẩm Quát dắt xe đi qua, thì dừng trò chơi lại, nhìn chiếc xe đạp anh đang dắt, mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Thời đại này, ước mơ lớn nhất của trẻ con chính là có một chiếc xe đạp của chính mình, nhưng không phải nhà nào cũng mua nổi.
Thẩm Quát dựng xe trước cửa nhà, sau đó lấy một tấm vải sạch lau lại chiếc xe, hầu như góc nào cũng được lau đến sạch bong.
Ánh mắt anh nghiêm túc, mục quang như lóe lên tia ấm áp.
Bên trong cửa vang lên tiếng ho khan.
“Tiểu Quát, về rồi à?”. truyện kiếm hiệp hay
“Vâng.”
Thẩm Quát giặt lại khăn, treo lên dây thép, sau đó vào nhà sắc thuốc, mang theo bát thuốc vừa sắc bước vào phòng.
Bố Thẩm Quát run rẩy bước đến.
Sắc mặt ông vàng khô, đến tròng mắt cũng vàng nhợt, vẩn đục.
Ông ngồi xuống ghế, tay cầm cây quạt giấy đã cũ, thân hình gầy như thể một cơn gió nhẹ đủ sức cuốn bay.
“Thuốc đắc quá.” Giọng nói của Thẩm Kiến Tuần khô khốc, đồng thời phát ra tiếng ho khan.
Thẩm Quát đặt bát thuốc bắc đã sắc xong vào tay bố, sau đó vào trong lấy mấy quả lê đến gọt.
Ở nhà, anh không nói nhiều, nhưng làm rất nhiều.
Bố bị bệnh, việc nhà đều là anh lo.
Thẩm Kiến Tuần thở dài một hơi: “Có lúc bố cảm thấy, không cần uống thuốc nữa cũng được, hành hạ con nhiều năm vậy rồi, bố không nhẫn tâm.”
Thẩm Quát dúi lê vào tay bố, nhẹ nhàng nói: “Đừng nói những lời như vậy, sẽ khỏe lại thôi.”
“Bố hỏi bác sĩ rồi, bệnh ho dị ứng này không chữa được.”
“Sẽ khỏi thôi.” Thẩm Quát cố chấp nói: “Bây giờ không khỏi, sau này sẽ khỏi.”
Thẩm Quát từ nhỏ đến lớn đều như vậy, chuyện gì đã nhận định rồi sẽ không thay đổi, nhiều năm lớn lên trong khổ cực, khiến anh càng trở nên cố chấp hơn, cũng biết nhẫn nhịn hơn, như cây huyền thiếc chắc chắn, sẽ không bao giờ gãy.
“Đúng rồi, dì Trần hàng xóm hôm nay có tới.”
Ánh mắt Thẩm Quát lạnh đi: “Dì ta lại tới làm gì?”
“Quét dọn lại nhà, còn mua ít đồ ăn.” Thẩm Kiến Tuần cẩn thận nói: “Dì ấy là người tốt.”
Người tốt?
Thẩm Quát lại không thấy vậy, thế gian này không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với ai.
Thời gian này, góa phụ Trần hàng xóm bỗng chốc ân cần với nhà anh, nhất định là thấy Thẩm Kiến Tuần sắp ra đi, muốn nhắm vào số tiền bồi thường lao động của ông.
Thẩm Quát khóa chặt cửa, cứng giọng nói: “Nếu lần sau bà ta còn qua, cứ đuổi bà ta đi.”
“Không thể tát vào mặt người ta như thế.” Thẩm Kiến Tuần thấp giọng: “Bố làm sao mà đuổi người ta được.”
“Bố không đuổi bà ta, để con nhìn thấy, con sẽ quét bà ta ra.”
Thẩm Kiến Tuần thở dài một hơi, quay đầu nhìn thấy chiếc xe đạp bên ngoài, hỏi: “Đó là xe của ai vậy?”
“Con mua.” Thẩm Quát thản nhiên giải thích.
“Đây là… xe con gái mà?”
“Vâng.”
Thẩm Quát không giải thích gì thêm, Thẩm Kiến Tuần cũng không gặng hỏi.
Ông rất hiểu con trai mình, Thẩm Quát rất ít khi làm chuyện gì tùy hứng, nhất là chuyện tiêu tiền, anh luôn vô cùng cẩn thận.
Thẩm Kiến Tuần đoán chiếc xe này chắc là một món quà, dù gì, con trai mình cũng đang tuổi yêu đương.
“Là bạn nữ lần trước đến nhà mình à?”
Thẩm Quát không đáp lại, xem như thừa nhận.
“Lần sau mời con bé vào nhà chơi đi.”
Thẩm Quát cúi mắt, rửa sạch dao, dùng khăn lau sạch nước, cất đi.
“Cô ấy sẽ không đến nữa.”
Nhà chỉ có bốn bức tường, anh sẽ không để cô vào, đây là sự tôn nghiêm của anh.
“Bố không can thiệp vào chuyện của con, con cũng đừng can thiệp vào chuyện của bố và dì Trần, được không? Thẩm Kiến Tuần thương lượng.
Thẩm Quát run run khóe môi.
Chuyện của anh…
Anh và Lục Yên chẳng có chuyện gì cả.