Đối diện là bờ sông nổi tiếng của thành phố A. Lúc này đang có một nhóm người đứng tập trung dưới cây cầu sắt có tuổi đời hàng thế kỷ, không biết họ đang nhìn gì.
Kỳ Lãng vươn cổ nhìn xung quanh một hồi, đột nhiên trở nên hưng phấn.
“Kiêu ca anh xem kìa, hình như bên kia có người đang quay phim—— à không đúng, nhìn quần áo hình như là cosplay gì đấy?”
Lệ Jiêu nheo nheo đôi mắt đen láy nhìn xuống dưới chân cầu, từ xa nhìn thấy một dáng người.
Nhìn từ phía sau, chiếc váy quả thật rất phô trương, tà váy dài đến đầu gối, xếp nhiều lớp màu xanh lá cây sặc sỡ, rất phức tạp. Chủ nhân của nó còn có một mái tóc xoăn sóng lớn màu vàng vô cùng chói mắt.
Ôi trời……
Lệ Kiêu thấy chỉ có làn da là đẹp, dù là bắp chân thon thả thẳng tắp hay cần cổ mảnh khảnh cũng đều trắng đến chói mắt.
Kỳ Lãng tặc lưỡi, khen ngợi một cách chân thành: “Đẹp!”
Lệ Kiêu rất ít khi đánh giá cách ăn mặc của phụ nữ, nhưng nhìn biểu cảm thì cũng đoán được gu thẩm mỹ của anh và Kỳ Lãng khác nhau. Anh trầm mặc trong chốc lát, dường như nhớ tới gì đó, đoạn mi khẽ nhướng lên. *nam9 cạo lông mày đứt đoạn tạo kiểu ấy, từ ‘đoạn mi’ cũng hay nên mình để luôn không thay đổi nha.
“Kém xa.” Anh tự lẩm bẩm.
Còn kém cô ấy rất xa.
Nghe thấy lời Lệ Kiêu nói, Kỳ Lãng nghiêng đầu suy nghĩ trong giây lát, sau đó cười nhẹ.
“Kém xa cũng vô dụng.” Anh nhỏ giọng cười cợt, “Em gái xinh đẹp có thèm để ý đến anh đâu, ngay cả Wechat anh người ta cũng không muốn thêm…..”
Lệ Kiêu nhạy bén ngước mắt lên nhìn: “Mới nói gì đấy?”
“Không có không có! Không có gì! Kiêu ca, chúng ta về nhé? Đạp trở về cũng phải mất cả buổi đấy……”
**
Lệ Kiêu về đến nhà, nhìn thấy một chiếc túi xách da cá sấu màu xanh đậm đặt trên tủ giày. Anh bước vào sảnh đúng lúc nhìn thấy mẹ đang mặc bộ quần áo ở nhà, loạng choạng đi xuống lầu.
” Quý khách đến chơi nhà đấy ạ.”
“Ngày nghỉ mà mẹ lại ở nhà sao?”
Tiêu phu nhân đã ngoài 40, nhưng chăm sóc bảo dưỡng vô cùng tốt, khi đứng cạnh con trai có gọi hai người bọn họ là chị em thì cũng chẳng hề khập khiễng chút nào. Đã đến từng này tuổi, nhưng trên mặt bà vẫn còn lưu lại cảm giác thiếu nữ tươi vui, điều này cho thấy cuộc đời người phụ nữ này suôn sẻ hạnh phúc biết bao.
“Còn sao nữa, tối qua mẹ gấp gáp bay suốt đêm trở về.” Tiêu phu nhân không mấy vui vẻ khi chuyến đi châu Âu ngọt ngào bị phá hỏng, “Trong viện có việc gấp cần bố con có mặt.”
Lệ Kiêu “À” một tiếng, ngồi xuống bàn ăn, anh miễn cưỡng, “Viện trưởng Lệ còn ở bệnh viện sao?”
“Chứ gì nữa, máy bay vừa hạ cánh đã đi ngay đến bệnh viện rồi.” Tiêu phu nhân bưng đến cho con trai một chén canh gà, bà hơi do dự một chút, sau đó lặng lẽ lấy chiếc đùi gà bỏ vào hộp giữ nhiệt.
Lệ Kiêu giả vờ như không nhìn thấy gì.
“Ăn đi con.” Bà đẩy bát canh đến trước mặt anh, bên trong bát là một miếng ức gà, “Ăn xong mẹ còn phải đưa cơm cho bố con.”
Lệ Kiêu: “Lát nữa để con lái xe đến bệnh viện đưa cho nhé?”
Tiêu phu nhân cầm thìa, một ngụm lại một ngụm uống canh rất tao nhã, “Mẹ thấy bố con chắc chỉ muốn gặp mẹ thôi.”
Lệ Kiêu: “……”
Anh thấy thứ mình đang ăn không phải canh gà, mà là cẩu lương mới đúng.
“Đúng rồi, vài ngày nữa là khai giảng năm học mới. Con cũng sắp tốt nghiệp rồi, còn môn nào chưa xong thì mau mau bổ sung đi. Còn thiếu mấy tín chỉ trước đây chưa học thì nhớ mà học bù vào đấy.”
Lệ Kiêu “Ừm” một tiếng, “Mẹ yên tâm đi.”
Khi bước vào con đường quyền anh chuyên nghiệp, mọi người trong gia đình họ Lệ đều khuyên anh nên cẩn trọng. Trong gia tộc đều là phần tử trí thức, vẫn còn rất định kiến đối với việc dựa vào nắm đấm kiếm cơm như vậy.
Lệ gia gia là người phản đối kịch liệt nhất. Ông cụ là nhà nghiên cứu văn học nổi tiếng, còn là phiên dịch viên. Trước đây, Lệ Kiêu đã lớn lên cùng ông, đương nhiên anh cũng đã nhận không ít sự hun đúc và rèn dũa. Ông lão vốn định để cho cháu trai kế thừa sự nghiệp, thế mà thật không ngờ Lệ Kiêu lại chọn đi làm vận động viên quyền anh.
Tuy nhiên, so với lĩnh vực ngôn ngữ thì Lệ Kiêu có thiên phú về quyền anh hơn hẳn. Mặc dù sự nghiệp chỉ mới bắt đầu, nhưng không ai dám nghi ngờ khả năng trở thành nhà vô địch của anh cả. Hai năm nay, thái độ của người nhà cũng đã tích cực hơn rất nhiều—— lựa chọn của anh được ủng hộ chỉ với điều kiện duy nhất là Lệ Kiêu không được bỏ bê việc học hành, ít nhất phải tốt nghiệp đại học.
Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ việc học. Trong nhà hầu như ai ai cũng có học vị thạc sĩ, tiến sĩ, nếu anh ngay cả tấm bằng đại học mà cũng không có thì về quê ăn Tết cũng thật là ngại quá đi:)
“Đúng rồi, mẹ, tâm lý học là môn tự chọn của sinh viên năm 2 sao?” Lệ Kiêu đột nhiên hỏi.
“Chắc vậy” Tiêu phu nhân chỉ dạy mỗi chuyên ngành phiên dịch nên không biết rõ lắm về các môn tự chọn này.
Lệ Kiêu có chút đăm chiêu, “À, vậy khai giảng xong con theo mẹ đến Đại học ngoại ngữ nhé.”
“Đến làm gì?” Tiêu phu nhân khó hiểu, “Con đang học ngành Kinh tế cơ mà.”
Lệ Kiêu thản nhiên nói: “Thì không phải có mẹ rồi sao, con thấy thuận tiện đấy chứ.”
Tiêu phu nhân buông bát xuống, dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn con trai.
Không đúng, điều này không thích hợp chút nào.
Lúc trước bà chủ động thương lượng muốn giúp tiểu tử này đi cửa sau vào học thì nó từ chối, tỏ vẻ khinh thường, còn bây giờ lại tự động đòi được giúp đỡ để vào học??
Tiêu phu nhân tự hỏi hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh.
“Con trai, nói mẹ nghe xem nào” Trong đôi mắt người mẹ hiền đang hừng hực thiêu đốt lên ngọn lửa hóng chuyện, “Con đang thích cô gái nào trong trường mẹ à?”
Lệ Kiêu nhìn vẻ mặt vô cùng tò mò của mẹ mình, anh cười cười lắc đầu, “Không thể nào.”
Tiêu phu nhân ngay lập tức thất vọng thở dài, ánh mắt bà nhìn con trai bây giờ đã biến thành “Đầu heo này biết khi nào mới yêu đương với củ cải trắng đây hả trời.”
Lệ Kiêu cong môi cười, kéo ghế đứng dậy. Anh cho nốt cái đùi gà còn lại vào hộp giữ nhiệt, sau đó vỗ vỗ bả vai mẹ, săn sóc dặn: “Mẹ nhanh đi bệnh viện đưa cơm đi, chồng yêu của mẹ đang đói kìa.”
**
Cô gái nhỏ Vân Đóa đã trở lại Đại học Ngoại ngữ vào một ngày trước khi khai giảng năm học mới.
Khai giảng luôn là khoảng thời gian mà sinh viên tuyệt vọng nhất, kể cả học bá cũng chẳng khác là bao. Vân Đóa đã học xong mấy môn chuyên ngành, mặc dù gần đây đặt nhiều tâm tư lên công việc quay chụp video hơn cả việc ôn tập, nhưng cô vẫn đủ tiêu chuẩn nhận học bổng đều đều.
Đối với việc lên lớp, style học bình thường của Vân Đóa là ‘môn tự chọn thì nhất định trốn, môn bắt buộc thì tự chọn bỏ’, nhưng buổi học tự chọn hôm nay cô không thể trốn được nữa. Tiết đầu tiên là môn Luật Quốc tế có điểm danh, Hàm Ngư cũng không giúp cô được.
Thông thường, các buổi học công khai sẽ được dạy với sự kết hợp của nhiều chuyên ngành lại với nhau. Giờ đây, dường như có gần một nửa số sinh viên của trường đều đang ở giảng đường này, vô cùng đông đúc. Đại đa số sinh viên đều là vì điểm danh mới miễn cưỡng mà đi học, tuy rằng người đến nhưng linh hồn chắc còn đang ngao du nơi nào đó, ai nấy cũng đều vô hồn mặt không đổi sắc.
Giảng viên đứng trên bục giảng đang vô cùng mãnh liệt dâng trào, cố gắng giúp cho bọn họ “Thể hiện tinh thần và sức sống của sinh viên trong thời đại mới.” ——
Nhưng không khí vẫn trầm lặng chết chóc như trước.
Chuông vào học vang lên, thầy giáo đột ngột bị gọi ra cửa, hai phút sau ông ấy trở lại với nụ cười trên môi, theo sau là bốn sinh viên nữa—— bốn nam sinh giá trị nhan sắc cực cao, thân hình cao lớn tuấn lãng! *F4 hả trùi?
Bên dưới yên tĩnh hai giây, tiếp sau đó là tiếng thảo luận sôi nổi vang lên. Bầu không khí của cả giảng đường cũng thay đổi, sự buồn tẻ ban nãy đã bị cuốn đi tự khi nào, thay vào đó là sự ngạc nhiên, phấn khích và thậm chí là một ít cảm giác tung tăng vui vẻ.
Ba nam sinh đang đứng ở cửa ‘ngâm nga thưởng thức’, bọn họ cũng rất thích thú mà đánh giá chung quanh. Trên gương mặt mang theo vẻ phấn khích cùng tò mò, đều là mấy thanh niên tràn đầy hơi thở phấn chấn, đúng chuẩn ‘tinh thần và sức sống của sinh viên trong thời đại mới’ mà giáo viên vừa hô hào.
Nam sinh còn lại đang nói gì đó với thầy giáo, nhìn không rõ mặt nhưng bờ vai rộng, eo hẹp và đôi chân dài miên man của anh ta cũng đã làm cho người ta mơ mơ màng màng. Từ phía sau nhìn đến, vóc dáng người này là cao nhất, khí chất cũng vô cùng trầm ổn.
Vân Đóa đang chơi game câu cá trên điện thoại chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, cô mang tâm lý hóng chuyện mà ngẩng đầu lên liếc mắt một cái.
Ngay lúc đó, cô sững người.
Cái người đang đứng ở cửa nhếch miệng cười kia chẳng phải là ‘tiểu chó săn’ của Trần Hi sao?!
Cô khẽ dụi mắt, mi mắt run rẩy nhìn qua lần nữa. Lần này, tầm mắt cô rơi đến lưng người đàn ông đang đứng cạnh bục giảng.
Hô hấp ngưng trệ.
Gần như cùng lúc, anh ta cũng xoay người lại.
Vân Đóa dường như có linh cảm —— cô đã đoán được khuôn mặt đó là ai, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà căng thẳng vô cùng, như có thứ gì đang chạm đến đầu quả tim, khiến cả người cô lập tức run lên chấn động.
Tất cả các chuyển động của người đó như được phóng to và tua chậm lại. Khi anh xoay người, đôi lông mày khẽ nhíu, con ngươi đen láy thản nhiên quét qua cả giảng đường rộng lớn, cuối cùng dường như có cảm ứng nào đó, anh nhanh chóng khóa chặt tầm mắt về một hướng.
Khóe môi anh trộm cong lên, đoạn mi mang tính biểu tượng dường như đang gửi một tín hiệu ẩn ý nào đó, hơi nhướng lên, rất nhẹ. *huhu tưởng tượng cảnh này chắc nam9 đẹp trai lắmmm?
Đầu Vân Đóa thiếu chút nữa đã bị đoản mạch, dường như cô nghe được âm thanh của dòng điện chạy qua, nó nổ tung tạo thành một chuỗi dấu chấm câu:
!!!!!