Nói ra mấy chữ này không khác nào lấy đá đập vào tai cô. Hai má cô đỏ lên, xấu hổ đến mức hận không thể ngay lập tức chạy đi. Cô cắn môi, không thể nói nên lời. Sao cậu lại có thể thẳng thừng nói ra như vậy…
– Vậy là đúng rồi.
Dương Minh liếc về phía chiếc khăn giấy bị cô ném vào thùng rác, trên mặt khăn trắng xuất hiện một màu khác… Nghe nói con gái đến kỳ kinh nguyệt sẽ bị đau bụng, thấy cô luôn dùng tay ôm bụng mình, cậu liền đoán ra.
– Sao thế? Cậu không có mang “cái thứ đó” à?
Hà Tịch nghe hiểu “thứ đó” là gì. Lặng lẽ gật đầu.
– Cậu về trước đi. Tôi…tôi sẽ về sau.
– Cậu đang mặc váy đen mà, người khác sẽ không nhìn ra…
Cô biết là thế, nhưng dù là váy màu gì thì cũng là bị dính máu rồi. Cô không thể nào ngang nhiên bước đi trên đường như không có chuyện gì được. Dương Minh dựa vào bàn học, nhìn cô hỏi:
– Cậu không định về à?
– Tất nhiên là về…
– Vậy cậu định về bằng cách nào?
Bằng cách nào? Cô chưa nghĩ ra. Cũng không thể nhờ Dương Minh đi mua thứ đó cho cô được. Dương Minh cởi áo sơ mi của mình ra, bên trong cậu có mặc một chiếc áo phông. Cậu đưa cho cô nói:
– Cậu dùng áo tôi che đi. Tôi đưa cậu về.
Hà Tịch lắc đầu từ chối:
– Áo cậu sẽ bị bẩn.
Lời mới ra khỏi miệng, người đã đi đến trước mặt, trực tiếp vòng tay qua eo cô, đem áo buộc lại, che đi phần váy phía sau. Hà Tịch đứng đờ người, không dám nhúc nhích, thậm chí đến thở cũng không dám thở mạnh.
Nói Hà Tịch thông minh, chỉ ở phương diện học tập, mấy phương diện khác, cô có chút ngu ngơ. Ít nhất đó là nhận xét của Dương Minh dành cho cô.
Dương Minh buộc xong, nhìn một lượt gật gù nói:
– Không tệ. Bụng có đau lắm không?
Hà Tịch lắc đầu. Giờ chỉ là đau âm ỉ. Trong lúc làm bài thi mới thật khó khăn. Dương Minh nhíu mày:
– Cậu nhịn đau hết mấy tiếng làm bài thi sao?
– Ừm…
Không nhịn thì còn cách nào. Chẳng nhẽ cô lại vì đến kỳ kinh nguyệt mà bỏ thi? Nói trời sập thì còn có khả năng.
Dương Minh cầm lấy hộp bút của cô, kéo tay cô đi:
– Mau về thôi. Muộn rồi.
Hà Tịch bị ma xui quỷ khiến, để mặc cậu kéo đi. Chân của Dương Minh rất dài, vốn là đi rất nhanh nhưng cố tình bước rất chậm, đồng điệu với bước chân của cô. Xuống đến chỗ để xe, Hà Tịch cầm lại hộp bút, nhìn Dương Minh dắt xe đi đến trước mặt cô. Cô biết còn cố tình hỏi:
– Cậu định đưa tôi về sao?
– Ừ.
– Tôi mượn áo của cậu rồi. Cậu không cần làm vậy.
Nghĩ lại những lần cô gặp chuyện, đều là Dương Minh xuất hiện, giúp đỡ cô. Duyên phận của bọn họ đúng là không mỏng chút nào.
– Tôi đưa cậu về để còn lấy lại áo.
Hà Tịch ngẩn người, vội nói:
– Giờ tôi trả cậu là được mà. Cậu không cần mất công như vậy…
Dương Minh mất kiên nhẫn, kéo cô ngồi xuống phía sau:
– Còn không về trời sẽ tối đấy!
Người phía sau im lặng, cậu nhếch miệng cười:
– Ngồi cho chắc.
Hà Tịch ngại ngùng, mắn lấy góc áo của cậu, xe đột ngột chuyển động khiến cô mất thăng bằng, đổ người về phía trước, úp mặt vào lưng cậu. Dương Minh vẫn tiếp tục đạp xe, miệng lẩm bẩm:
– Biết vậy đã mang chiếc mô tô đó đi học.
– Cậu có cả mô tô?
– Sao? Tôi không được có à?
– Cậu mới học cấp ba mà.
– Thì sao nào?
– Như thế không tốt cho lắm.
– Có gì mà không tốt?
Bọn họ cứ vừa đi vừa nói chuyện. Cảm giác giống như khoảng cách ngày càng được rút ngắn lại. Chỉ mới một vài tháng trước, cô còn không để cậu vào mắt, giờ lại trở nên còn thân thuộc hơn những bạn học khác. Thậm chí có người đã cùng lớp với cô từ cấp hai cũng không có nói chuyện với nhau nhiều như thế này. Cô thật lòng nói:
– Thực ra so với mọi người trong lớp, ngoài Tử Lý có lẽ cậu là người tôi tiếp xúc nhiều nhất.
Còn từng đến nhà cô ăn cơm, hai lần cùng cô đến bệnh viện…
– Vậy có lẽ là may mắn của tôi.
– May mắn?
Câu nói may mắn này nên giành cho cô mới phải. Nếu cô không may mắn gặp được cậu, không biết giờ này đã dám rời khỏi lớp hay chưa.
– Bụng không đau nữa sao?
– Không đau nữa.
Trên đường về, bọn họ nói rất nhiều chuyện. Dương Minh lần đầu gặp cô không có ấn tượng lắm, chỉ là nghe Tống Đại Nghĩa nói cô là một kẻ cuồng học. Thực tế chứng minh cậu ta không có nói quá. Cô đối với ai cũng vậy, không nóng không lạnh, lãnh đạm ít nói, chỉ mỗi việc học mới khiến cô để tâm. Nếu muốn nghe cô nói nhiều hơn, cách trực tiếp nhất là đem bài tập đến hỏi cô, cô không những không từ chối, còn nhiệt tình chỉ bảo. Tính cô rất tốt, ít khi khó chịu với ai, bên cạnh cô có một Tử Lý lảm nhảm cả ngày, cô cũng chưa từng phàn nàn, nếu đổi lại là cậu, cậu đã phiền chết rồi.
Hà Tịch nghe được những lời này của Dương Minh, lòng như nở hoa. Hoá ra cậu lại có cái nhìn khá tốt về cô. Dương Minh sửa lại:
– Không phải cái nhìn của tôi tốt, mà là cậu tốt.
Có đôi khi Tử Lý lảm nhảm về mấy nhân vật trong phim, Hà Tịch dù không hiểu vẫn chăm chú nghe. Hoặc là lúc Tử Lý vì một vài lý do vớ vẩn gì đó mà muồn bã, than vãn với cô cả buổi trời, cô cũng rất nhẫn nại, chưa từng ngắt lời đối phương. Một người lắm chuyện với một người không thích phiền lại có thể thân thiết với nhau, phần lớn là nằm ở tính chịu đựng của cô.
Hà Tịch cười:
– Thật ra Tử Lý chịu chơi cùng là may mắn của tôi. Tôi chậm nhiệt, những người từng nói chuyện với tôi đa số đều nói tôi rất vô vị, nhàm chán nên không thích chơi cùng.
Chỉ có Tử Lý kiên nhẫn nói chuyện với cô. Cho dù cô không đáp lại, người ta vẫn thao thao bất tuyệt bên tai. Cứ thế một thời gian dài, Hà Tịch dần dần cũng nói nhiều hơn, còn nhiều lần bắt chuyện trước.
Còn cô và Dương Minh hình như đều không có ai chủ động tìm đối phương trước, không hiểu tại sao giờ có thể gần gũi nói chuyện như thế này. Nghĩ lại cũng thật khó hiểu. Dương Minh cảm thấy cô nói đúng, ban đầu Hà Tịch đối với cậu luôn xa cách, lạnh nhạt, giờ tiếp xúc nhiều, cô không còn cảm thấy không tự nhiên nữa, nói chuyện khá vui vẻ.
Cậu thì ngược lại, ai hỏi cũng có thể đáp, chơi cùng một trận bóng, thấy người ta tính tình tốt một chút liền có thể kết giao.
Đến trước một quán trà sữa, Hà Tịch khát nước. Dương Minh dựng xe, nói cô đợi ở bên ngoài, sau đó chạy vào trong tiệm. Đợi một lúc, cậu đi ra, hai tay cầm hai cốc. Đưa cho cô cốc ca cao nóng, cô nhìn sang của cậu thì lại là trà sữa chân châu đường đen mà cô thích. Dương Minh nhận ra ánh mắt của cô, gõ đầu cô nói:
– Cậu đến kỳ đau bụng không được ăn đồ lạnh, uống đồ lạnh. Cậu không biết sao?
Cô không biết thật. Từ lâu mẹ cô luôn bận bịu. Cô nhớ lần đầu tiên xuất hiện kinh nguyệt là lúc bà ngoại đang bệnh. Mẹ cô ngày ngày lo lắng, đặt hết tâm trí ở bệnh viện. Cô lúc đó khá hiểu chuyện, biết mình có kinh nguyệt liền không phiền đến ai, tự đi mua đồ tự chăm sóc bản thân. Mẹ cô cứ thế liền thành thói, không để ý đến vấn đề này lắm. Nên không ai nói cho cô biết đến kỳ phải kiêng đồ nọ đồ kia. Thật ra không phải là mẹ không quan tâm, chỉ là quá nhiều điều cần nghĩ ngợi, ngược lại biết con gái hiểu chuyện, chỉ khi thật sự cần thiết cô sẽ tự tìm đến. Cả hai người đều rất độc lập. Cô tự học tốt của cô, mẹ buôn bán gom góp trả nợ của mẹ. Ai cũng lo tốt việc của chính mình để đối phương không lo lắng.
Hà Tịch uống một ngụm, cảm nhận được dòng nước ấm áp từ miệng vào trong cơ thể. Chợt nhận ra không thể nhận không của người ta, vội mang tiền trong túi ra đưa cho cậu:
– Đây, cậu cầm lấy đi.
– Cậu đang tính toán với tôi đấy à?
Chẳng phải cô đang trả tiền cho cậu sao? Sao lại thành ra cô tính toán với cậu chứ? Dương Minh nói:
– Tôi tưởng chúng ta là bạn.
– Hình như là vậy…
– Thế thì đừng có trả.