Trong lúc Tống Dương, Tiểu bộ khoái cùng hai gã kiếm thủ đang đánh nhau sống chết, Vinh Hữu Toàn thúc dục nội kình bức ra dược lực cổ quái, nhưng nàng không vận nội công còn tốt, khẽ vận công, liền phảng phất như lửa cháy đổ thêm dầu, một ngọn lửa ầm ầm lan ra, khô nóng chớp mắt biến thành ngứa ngáy khó nói, dọc theo tứ chi bách hải nhanh chóng lan tràn, một cơn khát chưa bao giờ biết đến, còn không cách nào ức chế…
Vốn hai chân ngồi xếp bằng, chẳng biết lúc nào khép vào với nhau; thân thể vốn ngồi ngay ngắn cũng chậm rãi nằm vật xuống, hai tay chăm chú đặt trên bụng, nhịn không được từng chút từng chút hướng phía dưới… Không lâu về sau Vinh Hữu Toàn mơ hồ chứng kiến, hai người thủ hạ trước sau ngã xuống, một chút thanh sạch khó khăn lắm còn giữ lại, Vinh Hữu Toàn dùng toàn thân khí lực, làm một việc cuối cùng: cắn răng.
Độc dược được gắn trong miệng chỉ cần cắn mạnh lập tức độc phát mất mạng, chuẩn bị cho ‘Bất cứ tình huống nào’.
Trong hoảng hốt, nàng phân biệt không rõ tự vận là vì bảo trụ thân thể trong sạch của mình, hay là vì không thể hoàn thành nhiệm vụ mà tạ tội, dù sao, đã cắn xuống, một luồng đắng chát chảy qua cổ họng, Vinh Hữu Toàn ngũ giác tiêu tán, thần trí mê man.
Độc dược bá đạo, Vinh Hữu Toàn mệnh trong giây lát, để một lát nữa, cơ hồ vô phương cứu chữa, nhưng Tống Dương học y thuật cùng thần y Vưu Ly đệ nhất Đại Yến, há lại hư danh.
Tống Dương còn có chuyện muốn hỏi, không để cho nàng cứ chết như vậy, tay trái vận châm như gió, vượt lên trước châm vào ba đại huyệt trên Thiên Linh, kéo lại tánh mạng của nàng. Tiếp theo cắm châm vào lưng, nhưng châm thứ nhất vừa đâm vào lưng, cảm giác không giống đâm vào thân thể, càng giống như là đâm vào cái đệm. Tống Dương sững sờ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, tự mắng mình ‘Hồ đồ ” buông ngân châm,thò tay xe đi áo ngoài của Vinh Hữu Toàn.
Vinh Hữu Toàn nữ giả nam, hóa thân thành một người trung niên mập mạp, áo choàng phía dưới ẩn dấu đồ vật cải biến thân hình, giờ phút này áo ngoài loảng xoảng rơi xuống, chỉ còn áo lót, mơ hồ có thể thấy được sau lưng thon dài, hai vai mượt mà… Nhâm Tiểu Bộ lúc này mới nhìn ra, cả kinh nhất chợt nói: “Hắn, nàng là nữ? Ta thế mà không nhìn ra.” Tống Dương tiếp tục thi châm, đồng thời cười ứng câu: “Không có việc gì, nàng cũng không có nhìn ra ngươi là nữ tử, ngươi không ăn thiệt thòi.”
Hơn hai mươi châm qua đi, mạng Vinh Hữu Toàn tạm thời giữ được, đồng thời mười ba kinh mạch của nàng cũng bị ngân châm chặn lại, nội tức không cách nào vận chuyển, không rút châm nàng chỉ là phế nhân, lại đợi thêm một hồi, nàng sẽ tỉnh lại. Mà dược kình của Tử Dâm Phong tuy rằng mãnh liệt bá đạo, nhưng tác dụng trong thời gian không dài, trước khi nàng tỉnh lại sẽ tiêu tán.
Kịch độc bá đạo, trong chốc lát có thể lấy tánh mạng người, có thể cứu trở về Vinh Hữu Toàn, có một nguyên nhân trọng yếu: Tống Dương sở trường về độc.
Bởi vì Vưu Ly sở trường về độc.
Bản lĩnh châm cứu của Vưu Ly cùng lang trung bình thường khác nhau một trời một vực, ông là “lấy độc làm con đường y thuật” Tống Dương từ nhỏ cùng ông lớn lên, bất luận y thuật hay độc thuật đều do ông chân truyền, nếu không Tống Dương tự mình cũng không thể chế Hồng Lệ Phi Hôi giả.
Cứu Vinh Hữu Toàn, Tống Dương lại chạy tới xem hộ vệ thứ nhất đang hôn mê, xác định cho dù hắn tỉnh lại cũng không có sức đứng lên, mới bắt đầu lục lọi đồ vật tùy thân của bọn hắn, đã tìm được một bức họa vẽ Vưu thái y, đồng thời còn có một hàng chữ nhỏ chú giải: nam tử, mười lăm tuổi, ngực trái có dấu kim châm.
Chứng kiến hàng chữ chú giải này, Tống Dương đã hoàn toàn chắc chắc, Vinh Hữu Toàn đúng là tới giết mình. Mỉm cười, hắn đem bức họa ném vào đống lửa.
Nhâm Tiểu Bộ không cùng hắn lục soát người, mà đứng ở một đem tất cả mọi việc xảy ra suy đi nghĩ lại, nhưng vẫn không thể nào làm rõ đầu mối, dứt khoát hướng Tống Dương trừng mắt:
– Họ Tống, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Lúc nói chuyện thần sắc nhìn chằm chằm, tay phải nắm chặt chuôi đao.
Tống Dương cũng không giấu diếm, qua tối nay, hắn và Vưu thái y sẽ rời đi thị trấn nhỏ, ở đây lại không có quan hệ gì:
– Còn nhớ rõ Quách Đức Cương sao? Vưu ngỗ tác chính là Quách Đức Cương.
Nói xong, xé rách áo ngoài của Vinh Hữu Toàn cho mình băng bó miệng vết thương.
Hắn một tay hành động bất tiện, loay hoay mãi không buộc được bả vai, Nhâm Tiểu Bộ hơi do dự, buông ra chuôi đao tiến lên nhận lấy vải, giúp hắn băng bó:
– Quách Đức Cương là Vưu ngỗ tác? Vậy ngươi chính là cái kia ngốc cháu ngoại trai?
Tống Dương cười gật gật đầu:
– Mười lăm năm trước, Vưu thái… Cậu dẫn ta tránh họa đến đây, không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, vẫn là bị cừu gia tìm được, ba người này đều là tới giết ta và cậu.
Nhâm Tiểu Bộ trước sau như một dư thừa tinh thần trọng nghĩa, nhướng mi cả giận nói:
– Vượt biên giết người, thật đúng không coi vương pháp là gì sao? Ngươi yên tâm ở tại trên trấn, bất quá sát thủ tới, đều có quan gia một mình gánh chịu! Ta cũng không tin… A…, đều chỉ là một mình người nói, không chừng ngươi cùng Vưu ngỗ tác tại Yến quốc phạm vào tội lớn, chạy trốn tới Nam Lý chúng ta trốn tránh truy nã.
– Làm phiền quan sai đại nhân động não, ta lúc đấy mới có bốn tháng tuổi, có thể phạm vào chuyện gì? Cậu ta phạm hay không phạm tội ta không biết, chính ngươi đến hỏi hắn.”
Nhâm Tiểu Bộ nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng là đạo lý này, gật đầu nói:
– Tạm thời cứ tin tưởng ngươi.
Nói xong, nàng tăng thêm ngữ khí:
– Bản án này ta sẽ truy xét đến ngọn nguồn, nếu như ba người bọn hắn thật sự là sát thủ thì thôi; nếu bọn họ đều là người vô tội, ngươi sẽ phạm vào trọng tội giết người, ta nhất định tự tay bắt ngươi quy án, rửa sạch cổ chờ chém đầu!
Nói hết lời, hai tay tăng lực, hung hăng kéo vải, băng bó hoàn tất, khiến Tống Dương đau nhe răng.
– Ngoài ra
Nhâm Tiểu Bộ lại nghĩ tới chuyện nghiêm túc:
– Buổi tối hôm nay còn truy hung thủ không?
Tống Dương hơi chút do dự, gật đầu;
– Đi thôi, tìm cái thử xem. Nhưng phải đợi một hồi, đợi nàng tỉnh lại, lúc ta hỏi nàng, mong ngươi đứng lảng sang một bên. Ba tên sát thủ đều bị chế ngự, hết thảy đều rất thuận lợi, nhưng hắn luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, giống như có một chuyện quan trọng chính mình không để ý đến, hết lần này tới lần khác càng là muốn dùng lực nhớ lại, lại càng là không nắm được mấu chốt… Tống Dương suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là lắc đầu buông tha cho, dứt khoát không tự tìm phiền não, lại đưa mắt nhìn Vinh Hữu Toàn đang hôn mê, lập tức mở trừng hai mắt, bật cười:
– Không thể tưởng được, thủ cung sa!
(*thủ cung nghĩa là con thằn lằn, sa nghĩa là chu sa)
Áo ngoài bị xé nát, chỉ còn áo lót không tay, trên mặt Vinh Hữu Toàn vẫn là mặt tên mập mạp kia, nhưng thân hình thon thả lộ rõ, trên cánh tay phải lộ ra một dấu chu sa ấn ký, trên da thịt trắng nõn lộ ra hết sức rõ ràng