Mãi cho đến rạng sáng tôi mơ màng ngủ thiếp đi, lại bị cơn đau bụng khủng khiếp tra tấn đến không có sức kêu cứu, tôi gian nan vươn tay ấn chuông cấp cứu, sau đó lập tức mất đi ý thức.
Không biết tình yêu bắt đầu từ đâu, nhưng ngày càng sâu đậm, người sống có thể chết, người chết có thể sống lại, người sống mà không thể chết, người chết mà không thể sống, đó không phải là tình yêu cuối cùng sao.
“Tranh Tranh, sao cô đến muộn thế? Sắp bắt đầu rồi.”
“Kẹt xe à, mau vào nhanh thôi, hôm nay là buổi cuối cùng rồi.”
“Tranh Tranh, sao cậu không đợi tớ mà vào trước?”
“Thẩm Du? Sao cậu lại ở đây?”
“Đình mẫu đơn của Bạch Tiên Dũng sao tớ có thể bỏ lỡ chứ, không phải nói sẽ hẹn nhau đến xem sao, sao cậu lại trọng sắc khinh bạn. Mau nói đi anh ta là ai?”
“Chắc là Diệp Cẩm Trình? Không đúng, hay là Lâm Tân? Tớ, tớ không biết, Thẩm Du, cậu không quen anh ta sao?”
“Sao tớ lại không quen chứ, anh ta là bạn trai cũ của tớ, cậu không nhớ sao?”
“Bạn trai cũ của cậu? Không, không phải…”
“Cái gì mà phải hay không phải, Tranh Tranh, cậu đừng giống như tớ, bị đàn ông làm mù quáng. Nghĩ lại lý tưởng ban đầu của cậu đi, rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
“Tranh Tranh? Tranh Tranh?”
Tôi chậm rãi mở to mắt, thấy được mẹ và Lâm Tân ở trước mặt, đây là đâu? Không phải tôi đang ở rạp hát sao? Thẩm Du đâu?
“Thẩm Du?” Tôi khẽ gọi.
“Tranh Tranh, con đừng làm mẹ sợ, con còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?”
Tôi chỉ cảm thấy đầu rất đau, choáng váng: “Mẹ ơi, Thẩm Du đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Con nhớ con hẹn cô ấy đến rạp hát xem Đình mẫu đơn mà.”
“Tranh Tranh…” Lâm Tân tiến lên nắm lấy tay tôi.
“Lâm Tân, là anh à, đúng rồi anh có thấy Thẩm Du không? Hình như cô ấy giận em, đều tại anh, em cho cô ấy leo cây, cô ấy nói em trọng sắc khinh bạn.”
Hốc mắt Lâm Tân đỏ lên, sờ mặt tôi: “Cô ấy, cô ấy không giận em, cô ấy đùa em thôi. Em bị bệnh, phải nghỉ ngơi cho tốt, đợi mấy ngày nữa anh bảo cô ấy đến thăm em nhé?”
Tôi muốn gật đầu nhưng phát hiện cổ không động đậy được, vươn tay sờ thì phát hiện có thứ gì cứng đờ trên cổ.
“Chuyện gì xảy ra? Đây là cái gì?”
“Không sao, đêm qua em đau bụng, đau đến mức ngã xuống đất đập đầu vào góc bàn, chấn động não nhẹ, không sao cả, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.” Lâm Tân kiên nhẫn giải thích với tôi.
Tôi do dự nhìn mẹ minh, bà ấy gật đầu: “Lâm Tân nói đúng, con nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại thôi.”
“Thật sao? Sao con lại đau bụng? Còn đau đến như vậy? Sao con không nhớ rõ gì cả?” Tôi sờ bụng mình, không có sẹo, mọi thứ đều bình thường.
“Là viêm dạ dày cấp tính cộng với co thắt dạ dày.” LÂm Tân nói với tôi, tôi luôn cảm thấy anh ta không giống với người trong trí nhớ của tôi, tôi đưa tay sờ mặt anh ta: “Lâm Tân, có phải anh béo lên không?”
Bỗng nhiên cả người anh ta dại ra, quay đầu nhìn mẹ tôi.
“Tranh Tranh, con vừa tỉnh nên đừng nói chuyện nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Sau đó mẹ tôi kéo Lâm Tân ra khỏi phòng bệnh, tôi nhắm mắt lại nhớ lại cảnh trong mơ kia, khuôn mặt Thẩm Du in hằn trong tâm trí tôi, mỗi một câu cô ấy nói tôi đều nhớ rõ.
“Lý tưởng ban đầu của mình rốt cuộc là gì?”
Tôi không có lý tưởng quá lớn lao cao thượng, tôi chỉ muốn tìm một người mà tôi yêu, giúp chồng dạy con, sống hạnh phúc hòa thuận. Nhưng thực tế không phải lúc nào cũng như bạn muốn.
Rất nhanh có bác sĩ đến làm kiểm tra cho tôi, tôi mơ hồ nhìn thấy mấy cảnh sát đứng ngoài cửa, chỉ là cổ không tiện xoay nên không nhìn được rõ.
“Còn nhớ tối qua đã ăn gì không?”
Tôi suy nghĩ, nhìn Lâm Tân nói: “Ngày hôm qua tôi ăn lẩu với bạn trai. Là quán lẩu kia có vấn đề sao? Không phải mới mở sao? Lâm Tân, anh không sao chứ?”
Lâm Tân cười lắc đầu: “Anh không sao, em đừng kích động, bác sĩ sẽ kiểm tra kỹ cho em.”
“Vậy cô có nhớ rõ hôm qua là ngày bao nhiêu không?”
“Ngày 5 tháng 9, hôm qua là ngày biểu diễn đầu tiên của đình mẫu đơn của Bạch Tiên Dũng.”
“Ngày 5 tháng 9.” Bác sĩ nghi ngờ nhìn tôi.
“Ngày 5 tháng 9 năm 2015.” Lâm Tân nói thêm.
“Hai người bị sao vậy? Thật kỳ lạ.” Tôi vô thức chạm vào cổ mình.
Bác sĩ lại kiểm tra thêm cho tôi, sau đó rời khỏi, Lâm Tân ở trong phòng bệnh với tôi, mẹ tôi đi theo đến văn phòng bác sĩ.
“Lâm Tân, có phải mọi người lừa em chuyện gì không? Có phải em bị bệnh nan y sắp chết rồi không? Tại sao mọi người đều kỳ lạ như vậy?”
Lâm Tân hôn mu bàn tay tôi: “Đừng nói linh tinh, em vẫn khỏe. May mắn, Tranh Tranh, may mắn em còn nhớ anh là bạn trai em. Anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa, anh sẽ không để em xảy ra chuyện nữa. Em yên tâm đi, em nhất định không sao cả. Anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì.”
Bình thường nếu nghe như vậy tôi sẽ cảm động mới đúng nhưng trong lòng tôi lại không hề gợn sóng. Tôi phát hiện mình đã không còn chút tình cảm nào với anh ta, tôi không hận anh ta, đương nhiên cũng đã sớm không còn yêu nữa.
“Lâm Tân, anh yêu em không?”
“Đương nhiên, anh chưa từng tỉnh táo hơn lúc này, anh biết mình yêu em.”
“Yêu bao nhiêu? Có thể chết vì em không?”
“Em nói linh tinh gì vậy.”
Linh tinh sao? Không, anh sẽ rất nhanh biết được đây có phải lời nói linh tinh hay không, tôi cũng rất nhanh sẽ biết rốt cuộc anh có xứng đáng với sự buông tay của tôi hay không.