Cô chọn học trường cảnh sát cũng là do ảnh hưởng của cậu từ nhỏ.
Cậu nói: “Nhàn rỗi không chuyện gì làm ấy mà.”
Nhắc tới vị vừa mới nhận chức, Lạc Táp nói: “Vâng, là Cục phó bên chỗ con, nghe nói rất lợi hại.”
Cậu cô gật đầu: “Cậu cũng nghe nói là anh ta vẫn còn độc thân.”
Lời thoại chợt xoay chuyền, “Con ấy, cũng không còn nhỏ nữa, nếu thấy Cục phó này không tệ thì chủ động theo đuổi luôn đi.”
Lạc Táp: “…”
Cô giả vờ không nghe thấy, đem tai nghe nhét vào tai, tiếp tục chơi game.
Chơi cho đến trưa, đội của cô thua rất thảm hại, mỗi người trong đội đều bị giết chết.
Lạc Táp buồn bực thoát khỏi trò chơi.
Ăn cơm trưa xong, Du Ngọc cùng Lạc Táp trò chuyện về buổi cơm tối nay, thấy con gái ăn mặc quá đỗi bình thường, bà muốn cô buổi tối đi ăn cơm phải mặc trang trọng một chút: “Đi thôi, cùng mẹ đi dạo phố, mua váy mặc.”
Lạc Táp nhìn quần áo của mình: “Con cảm thấy rất ổn mà.”
Vẫn là quần dài phối với áo khoác ngoài.
Du Ngọc khăng khăng nói: “Mặc quần nhìn rất khó coi, dù sao trưa nay cũng không có việc gì làm, đúng lúc đã lâu rồi mẹ không đi dạo cùng với con.”
Sau khi từ nhà cậu rời đi, hai người đi thẳng đến trung tâm mua sắm.
Đã lâu Du Ngọc không cùng con gái đi mua sắm, thời gian này hai ngày trước bà tăng ca, vất vả lắm mới dành được thời gian trống.
Bà liếc nhìn sườn mặt con gái, “Lạc Lạc?”
Lạc Táp đang nhìn ngoài cửa xe, quay đầu lại: “Dạ?”
Du Ngọc: “Có thể nói cho mẹ biết vì sao không nghĩ đến chuyện kết hôn không?”
Lạc Táp: “Chưa gặp được người thích hợp.”
Du Ngọc thở dài, mỗi lần hỏi là Lạc Táp đều lấy lý do qua loa này, bà cẩn thận chọn từ để diễn đạt: “Có phải vì hôn nhân của mẹ và bố thất bại, nên con đâm ra sợ hãi không?”
Lạc Táp lắc đầu: “Không có đầu, mẹ cũng biết, bạn bè con vòng đi vòng lại chỉ có mấy người đơn độc, thật không có thích hợp.”
Du Ngọc còn muốn hỏi, lại sợ trong lòng cô không thoải mái, đúng lúc đèn đỏ dừng lại, bà nói: “Cậu Ngũ nhà dì Đào ấy, bạn bè rất rộng, cũng rất thích thể thao, con có thời gian thì cùng cậu ta ra ngoài chơi một chút.”
Lạc Táp đáp ứng: “Được ạ.”
Đi dạo hơn vài tiếng đồng hồ, Lạc Táp nhìn trúng một chiếc váy màu đen dài đến đầu gối, kiểu dáng đơn giản, không mấy lộ liễu, tay áo dài đến khuỷu.
“Mặc cái màu sáng chút không tốt hơn sao?” Du Ngọc hỏi.
“Con thích kiểu này.”
Du Ngọc cầm mẫu váy màu đen đấy xoay người đi đến chỗ nhân viên nói: “Lấy cái màu đen, size 175.”
Nhân viên bán hàng cười đi tới, liếc nhìn Lạc Táp, lưng cô đưa về phía cô ta, đang xem những mẫu khác, nhỉ nhìn được bóng lưng của cô, rất gầy, tuy là hơi cao, nhưng cô ta cảm thấy size 175 quá lớn.
Cô ta nhìn Du Ngọc nói: “Con gái ngài mặc size 175 có lớn không ạ?”
Du Ngọc: “Không lớn.”
Bà biết rõ con gái mình mặc quần áo size bao nhiêu.
Đúng lúc Lạc Táp quay người lại, nhân viên nhìn thấy cô thì ngực phập phồng lên xuống, nói: “Được ạ, Ngài chờ một chút.” Cô ta nhanh chóng đi vào kho lấy váy.
Thay váy xong, Lạc Táp từ phòng thử đồ đi ra, Du Ngọc sửng sốt một chút: “Không ngờ kiểu váy này con mặc lên lại đẹp như vậy, thôi lấy kiểu này đi.”
undefined
Lạc Táp ho nhẹ hai tiếng, không có trả lời.
Cô suy nghĩ, có nên tìm cớ chạy trốn luôn không đây.
Nhưng đầu óc đang hò hét loạn cào cào, một chút yên tĩnh đều không có.
Cô cúi đầu xuống nhìn bản thân mình ăn mặc trang trọng như vậy, thật muốn tự tử quá.
Đã đến cửa phòng số 5, giống như có thần giao cách cảm, người phục vụ không kịp đẩy cửa ra, thì cửa bên trong đã mở.
Tưởng Mộ Tranh cười chào Du Ngọc một tiếng, tầm mắt nhìn qua Du Ngọc, rơi vào người phía sau, mặc dù đầu cô đã cúi thấp, nhưng Tưởng Mộ Tranh vẫn nhận ra, khóe miệng anh cứng đờ.
Lạc Táp cũng cảm nhận được sự khác thường phảng chiếu qua, dù sao đã như vậy rồi, chỉ có thể làm lơ mà thôi.
Cô ngước mắt nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt Tưởng Mộ Tranh bắt được tầm mắt cô, loại cảm xúc này rất khó tả.
A.
Chắc chắn cô đã biết trước tối nay anh mời hai mẹ con cô, lại liếc nhìn về phía cô, hiển nhiên ăn mặc công phu, xinh đẹp đến khó tin.
Du Ngọc kéo Lạc Táp lên phía trước, cho bọn họ làm quen với nhau, đặc biệt là lúc Du Ngọc để cho Lạc Táp gọi một tiếng anh Ngũ, trong lòng Lạc Táp giống như hàng vạn con ngựa chạy qua người cô.
Cô nhắm mắt gọi: “Anh Ngũ.”
Vẻ mặt Tưởng Mộ Tranh tỉnh rụi, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạt: “Em gái Lạc Lạc, chào em.”
Lạc Táp: “…”
Tưởng Mộ Tranh chào hỏi xong nhường đường cho hai người bọn họ đi vào, lại xin lỗi nói: “Chị dâu không đến được, có bệnh nhân đang cấp cứu, chị ấy đến bệnh viên rồi ạ. Anh Tứ con thì đang trên đường tới đây.”
Du Ngọc hiểu: “Không sao, thời gian của bác sĩ là dành cho bệnh nhân mà, lần tới nếu chị dâu con có thời gian, thì đến nhà dì làm khách nhé.”
Thời gian sau đó đều là Du Ngọc cùng Tưởng Mộ Tranh đang nói đến chuyện công việc, Lạc Táp yên tĩnh ngồi một bên nghe, cũng không nhìn Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh cùng với cô như vậy, sợ bị Du Ngọc phát hiện ra sự khác thường, cũng không có nhìn đến cô.
Sau mười mấy phút, Tưởng Mộ Thừa mới đến.
Đẩy cửa ra, chớp mắt thấy Lạc Táp, anh ta cũng lập tức bị hù dọa, cố trấn định lại, sắc mặt thay đổi trở nên bình thường, cùng Du Ngọc và Lạc Táp chào hỏi.
Buồn bực nhất là Lạc Táp, hai ngày trước, cô mới vừa phạt tiền người này.
Hơn nữa cô vẫn còn thiếu vị Tưởng đại gia kia 170 đồng.
Lúc ăn cơm, Du Ngọc chủ động nhắc tới chuyện nhảy dù, hỏi Tưởng Mộ Tranh: “Con có biết chỗ nhảy dù ở Thạch gia trang kia không?”
Tưởng Mộ Tranh dừng lại, không có trả lời mà hỏi lại: “Dì muốn đi nhảy dù ạ?”
Khóe mắt mắt liếc Lạc Táp, đúng lúc cô cũng liếc sang, cảm nhận được ánh mắt của anh, cô lờ đi.
Du Ngọc cũng không suy nghĩ nhiều, nói: “Không phải dì, là Lạc Lạc, con bé muốn đi nhảy dù, nghe nói con thích đi nhảy dù lắm hả, còn nói ngày nào đó lúc rảnh sẽ cùng đi chung với con đó.”
Lạc Táp: “…”
Đó là do cô không biết anh Ngũ là ai!
Lạc Táp chống tay đỡ trán, chúa ơi, lời này sinh ra bao nhiêu chuyện hiểu lầm nữa đây, Tưởng Mộ Tranh sẽ cho rằng cô cuồng anh ta mất.
Bây giờ thượng đế cũng không cứu vớt được sự hiểu lầm này rồi.
Tưởng Mộ Tranh cười nhạt: “Được chứ ạ, ngày nào muốn đi cứ nói với con một tiếng.”
Mấy phút sau, điện thoại Lạc Táp vang lên, cô mở màn hình ra:
Gã chết tiết: 【 Muốn ở cùng một chỗ với tôi đến vậy hả? 】
Lạc Táp: “…”
Thật là muốn đem di động vứt vào mặt anh ta.