Sở Hành không bình tĩnh được, tim đập loạn nhịp.
Chu Diệc lôi điện thoại ra gọi: “Trần Vũ, qua nhà tôi.”
Trong khoảng thời gian chờ bác sĩ đến, Chu Diệc Thần luôn nghiêm túc xoa bụng giúp Sở Hành, khiến người giả bệnh có chút ngượng ngùng.
Trần Vũ tới, hỏi thăm bệnh tình của Sở Hành, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Viêm dạ dày mãn tính, do lâu ngày tích tụ nên mới xảy ra tình trạng này.”
“Để tôi kê thuốc dạ dày cho anh.” Trần Vũ lấy một hộp thuốc, “Bây giờ uống một viên, sau đó đi ngủ, tỉnh dậy uống thêm lần nữa.”
Chu Diệc Thần đi lấy nước cho Sở Hành.
Trần Vũ liếc nhìn bóng dáng Chu Diệc Thần, nhanh chóng ném một túi giấy cho anh.
Hôm hai người đứng ngoài cửa sổ nói chuyện, Sở Hành bảo Trần Vũ chuẩn bị thuốc ngủ, còn thuốc dạ dày thực ra chỉ là một viên canxi.
Sở Hành nhét túi giấy vào tay áo, sau đó cầm ly nước Chu Diệc Thần mang đến, uống sạch viên canxi.
Trần Vũ rời đi, hai người ngồi xem TV một lúc, anh do dự nhìn ly nước của hắn, cuối cũng cầm ly lên.
Chu Diệc Thần nghi ngờ nhìn Sở Hành đi vào phòng bếp.
Anh mở tủ lạnh, đổ sữa bò vào ly, sau đó bình tĩnh lấy gói thuốc, rắc thuốc ngủ vào sữa.
Lúc Sở Hành đưa sữa bò cho Chu Diệc Thần, trông anh có chút thẹn thùng: “Quà đáp lễ vì đã xoa bụng cho anh.”
Ánh mắt Chu Diệc Thần trở nên ôn nhu, cúi đầu uống sữa bò.
Sau khi uống xong, đột nhiên Sở Hành có chút chột dạ: “Em muốn uống nữa không?”
Chu Diệc Thần lắc đầu, anh thấy vậy thì mới yên lòng, nghiêng đầu dựa vào vai hắn, lại cảm nhận được cơ thể người nọ khẽ run lên.
“Sao vậy?” Sở Hành hỏi.
“Không có gì.” Chu Diệc Thần cười, “Em vào phòng làm việc.”
“Ừm.” Sở Hành nói.
Người trên TV cãi nhau kịch liệt, anh cúi đầu tính thời gian.
Tác dụng của thuốc sẽ phát tác vào lúc…
Sở Hành tắt TV đi lên lầu, đẩy cửa phòng Chu Diệc Thần, thấy hắn đang gục đầu ngủ trên bàn.
Đây là lần đầu tiên anh vào phòng Chu Diệc Thần, nhưng anh không có thời gian xem xét xung quanh.
Sở Hành cẩn thận đặt Chu Diệc Thần xuống giường, sau đó ngồi lên ghế, phát hiện máy tính còn chưa được mở.
Vậy trong khoảng thời gian anh ngồi xem TV, hắn đang làm gì?
Sở Hành mở máy tính, dòng chữ “nhập mật khẩu” hiện lên.
Anh suy nghĩ một lúc, quyết định nhập 123456.
Mật khẩu sai.
Sau đó anh nhập sinh nhật của mình.
Hình nền máy tính là hình phong cảnh có sẵn của hệ thống, mặt bàn sạch sẽ, không có nhiều văn kiện như trong tưởng tượng của Sở Hành.
Xem ra Chu Diệc Thần cũng rất cẩn thận.
Anh mở phần mềm “máy tính của tôi”, tìm các file bị ẩn.
Một số file mới lập hiện lên trước màn hình.
Sở Hành click mở một file, mắt sáng rực.
Không ngờ còn có chứng cứ về việc bang Quạ buôn lậu ma túy!
Lần này bang Tam Thanh và bang Quạ hợp tác với nhau, hai băng đảng xã hội đen lớn nhất thành phố Z, có lẽ là muốn tận diệt.
Sở Hành ấn chuột, run tay kéo file vào đĩa USB.
Thỉnh thoảng anh lại chột dạ liếc mắt về phía Chu Diệc Thần, thấy người nọ vẫn đang ngủ thì mới yên lòng.
Thời gian truyền file hơi chậm, Sở Hành mở một file không tên khác, thấy được bên trong file, toàn là ảnh chụp của mình.
Ban đầu anh có chút không chắc chắn, cẩn thận mở một tấm, người trong ảnh thật sự là anh.
Có những bức từ hồi anh học cấp ba, hàng chục bức ảnh khác nhau, độ phân giải không được rõ nét, còn bị nhiễu ảnh, không chỉ thế, nhìn vào ảnh là có thể nhận ra, những bức này đều được chụp lén.
Sau ba năm học cấp ba, là giai đoạn Sở Hành vào đại học.
Trường cảnh sát quản lý rất nghiêm ngặt, nên ảnh chụp không được nhiều lắm, phần lớn đều là những bức chụp lén lúc Sở Hành biểu diễn trên sân khấu trong lễ kỷ niệm trường.
Còn có ảnh anh tan làm từ cục cảnh sát về nhà.
Lúc anh ở siêu thị, hiệu sách, cả khi anh uống rượu, đánh nhau với người khác đều được chụp lại, tuy nhiên ảnh chụp không được rõ nét.
Sở Hành nhìn về phía Chu Diệc Thần đang ngủ say, ánh mắt mờ mịt, không biết phải làm sao.
File đã được truyền xong, Sở Hành bình tĩnh tắt “file ẩn”, rút USB, đóng máy tính.
Anh đi tới mép giường, lông mi Chu Diệc Thần rất dài, bộ dạng lúc ngủ trông không hề phòng bị, Sở Hành gấp gáp muốn hỏi hắn, tại sao lại có những tấm ảnh đó.
Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh hắn ở phòng tắm, lúc Chu Diệc Thần cởi áo ngủ, anh thấy trên ngực phải của hắn, xăm lên hai chữ “Sở Hành”.
Hình xăm đã phai màu, chắc là xăm từ rất lâu về trước.
Sở Hành ngẩn người.
Anh kéo tay áo Chu Diệc Thần, thấy vết sẹo do bị dao cắt đầy trên tay hắn.
Nhìn hướng cắt có thể đoán ra Chu Diệc Thần tự rạch tay mình, vết mới vết cũ chồng lên nhau, vết mới còn đang chảy máu, trông rất đáng sợ.
Có mùi thuốc thoang thoảng.
Sở Hành cắn môi, đầu óc hỗn loạn.
Chẳng lẽ… Chu Diệc Thần thật sự thích mình?
Anh lùi ra sau vài bước, hấp tấp chạy về phòng ngủ.
Cửa bị đóng sầm lại, đánh thức Chu Diệc Thần, hắn mở to mắt, ngửi thấy mùi trong không khí.
Là mùi Sở Hành…
Đôi lời editor: Chuẩn bị ngược nhé =)))) Báo trước vậy thôi chứ không nói chương nào đâu.