Dứt lời cũng không thèm quan tâm đến lời khuyên của người hầu, Dương Cửu Lang vừa cười vừa quen thuộc mà đi đến trước phòng ngủ của Châu Cửu Lương, chẳng buồn gõ cửa mà đẩy hẳn ra, rảo bước vào phòng nhìn lên giường trước, thấy không có ai, Dương Cửu Lang lại nghiêng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được người bên bàn sách.
Con ma lao đó hình như thức đêm luyện chữ, bây giờ đang tựa trên bàn sách mà ngủ, nhưng bên cạnh lại còn có một người đang nằm úp sấp.
Thật hiếm thấy, con ma lao đó ngại vì thân thể suy yếu nên tính tình lạnh nhạt, không thích gần gũi với người khác, ngay cả phụ thân của hắn mà cũng không chịu nói chuyện nhiều, hôm nay sao lại cho phép người khác ngủ bên cạnh vậy?
Dương Cửu Lang không khỏi dừng bước, hết sức hứng thú mà khoanh tay, nhìn kỹ lại, đột nhiên phát hiện hình như người kia lạ mặt, chỉ nhìn hình dáng một bên mặt thôi vẫn thấy rất duyên dáng xinh đẹp, chắc hẳn là vị thiếu gia nhà họ Mạnh bị đưa sai kia.
”Cửu Lang! Ngươi xông vào như vậy không hay đâu!”
Trương Vân Lôi hoảng hốt sốt ruột xông tới, Dương Cửu Lang vội quay đầu làm động tác im lặng với y, Trương Vân Lôi giật nảy mình, không nghĩ gì mà nhanh chóng che miệng lại, nhỏ giọng hỏi hắn.
”Sao vậy?”
Y còn rất ngoan ngoãn vâng lời, Dương Cửu Lang bật cười, vẫy vẫy tay với y, Trương Vân Lôi rón rén bước đến bên cạnh hắn, Dương Cửu Lang chỉ về phía bàn sách ra hiệu kêu y nhìn theo, Trương Vân Lôi nhíu mày nghi ngờ, ló đầu qua híp mắt nhìn.
Chỉ thấy Cửu Lang và Mạnh ca đang mặt đối mặt tựa lên bàn sách ngủ say, áo choàng màu xám trắng của Cửu Lương đắp trên vai Mạnh ca, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên hai người, hình ảnh này vừa ấm áp vừa đáng yêu, e rằng cho dù là ai cũng không nhịn được mà muốn nhìn thêm vài lần.
Trương Vân Lôi bất đắc dĩ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang cũng cười, nhướng mày xấu xa nhìn y: ”Ngươi cười cái gì? Đấy là tướng công của ngươi đó!”
”Phu nhân của ngươi nữa đó!” Trương Vân Lôi cũng cười, không chịu thua mà đáp trả lại hắn.
Hai người không khỏi bật cười một trận, không ai biết người kia đang cười vì điều gì, Dương Cửu Lang vẫn xem như còn tính người, hất cằm ra phía ngoài cửa, ra hiệu cho y: ”Chúng ta ra ngoài trước đi, đừng làm phiền bọn họ thức dậy.”
Châu lão gia đến tiệm, trong phòng khách oi bức cũng thấy buồn chán, Dương Cửu Lang và Trương Vân Lôi ngồi ở đình nghỉ mát trong vườn hoa, đợi chừng nửa canh giờ mới thấy Châu Cửu Lương như ông cụ non được người hầu dìu chậm rãi đi tới.
”Cửu Lương!”
Trương Vân Lôi cười gọi hắn, đã lâu không gặp nên vội vàng đứng lên đón, nắm lấy tay hắn quan tâm hỏi này hỏi kia: ”Lâu rồi không gặp, thân thể đệ sao rồi? Sao tay lạnh vậy? Sắc mặt cũng không tốt? Vẫn không có chuyển biến tốt lên sao?”
”Đệ ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn sư ca.” Châu Cửu Lương vỗ vỗ mu bàn tay của y, lại liếc mắt nhìn Dương Cửu Lang trong đình nghỉ mát.
Ban đầu Dương Cửu Lang cũng đang nhìn hắn, nhưng vào khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt hắn, đột nhiên vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ mà liếc hắn, giống như giữa bọn họ có thâm thù đại hận gì không thể xóa nhòa đi được vậy.
Châu Cửu Lương hơi rủ mắt, cũng đoán được bọn họ có lẽ là đến để đổi người, quay đầu mỉm cười với sư ca: ”Lúc nãy nghe người hầu nói hai người tới đây, tiên sinh rất vui, hay là sư ca đi tâm sự với huynh ấy trước đi, đệ ở đây nói vài câu với Cửu Lang.”
”Mạnh ca muốn gặp ta sao?” Trương Vân Lôi nghe nói là tiểu ca ca của y nhớ y thì vội vàng gật đầu, vui vẻ đi theo người hầu.
Đưa mắt nhìn thấy sư ca đã đi xa, Châu Cửu Lương quay đầu nhìn Dương Cửu Lang, lúc này không có người hầu dìu, hắn cũng không có chống gậy, bước đi tốn sức nhiều hơn, thân thể lảo đảo, trông như thể chỉ cần có một ngọn gió thổi qua là có thể thổi ngã hắn.
Nhưng Dương Cửu Lang vẫn ngồi bên bàn đá, vốn dĩ cũng không có ý định tới đỡ hắn, trái lại là gác đầu lên tay ngồi cười trên nỗi đau của người khác, trong ánh mắt viết rõ ràng: Ta muốn xem thử ngươi có tự đi tới đây được không!
Châu Cửu Lương cũng không trông mong gì hắn có thể đến đỡ mình một tay, lắc đầu bất đắc dĩ, đành phải tự tay làm hàm nhai, mất công mất sức một hồi mới đi tới đình nghỉ mát, ngồi xuống đối diện hắn.
”Con ma lao!”
Dương Cửu Lang nhướng mày, gọi hắn một câu chế giễu, Châu Cửu Lương cũng không giận, ra vẻ ghét bỏ mà liếc hắn một cái, mỉm cười quen thuộc trả lời hắn.
”Sao chổi.”