Ánh mắt cậu lướt qua bả vai Lục Thời, hương vị ngọt ngào dường như nổ tung ở đầu lưỡi, cố gắng hết sức khống chế xúc động từ trong xương muốn hút lấy máu anh, Sở Dụ hỏi anh, “Vết thương ở vai………”
“Đã khép vảy rồi.”
Lục Thời kéo một bên áo sơ mi xuống, lộ ra vết thương cho Sở Dụ nhìn.
Đồng tử co lại.
Chút may mắn duy nhất trong lòng Sở Dụ cuối cùng cũng bị nghiền nát.
Cậu cố gắng suy đoán, tưởng tượng, có lẽ bản thân mình bị mắc phải bệnh tâm lý hiếm gặp, mới có thể thèm máu. Có lẽ là xảy ra vấn đề ở đâu, thậm chí có lẽ là nhiễm phải virus hiếm thấy nên mới có thể hút máu người khác……
Nhưng vết thương kết vảy nhanh như vậy, thậm chí còn nhanh chóng lành miệng, quả thực không bình thường.
Lảo đảo đứng lên, Sở Dụ mờ mịt một lát, không dám nhìn ánh mắt Lục Thời, cậu cúi thấp đầu, “Tôi ra ngoài một lát……..”
Nói xong, cậu bước nhanh ra khỏi vườn thực vật.
Mưa vẫn không có chiều hướng nhỏ đi, Sở Dụ vùi đầu đi vào trong màn mưa, chẳng mấy chốc đã bị ướt hết. Sau khi đi vài bước, cậu chạy nhanh hơn, mưa rơi xuống mặt, vừa đau đớn vừa lạnh lẽo.
Đi qua sân vận động trống không và dãy phòng học, Sở Dụ đứng ở cổng trường, nói với bảo vệ, “Cháu muốn ra ngoài một chuyến, ra…….”
Sở Dụ nghẹn lại.
Mình nên đi đâu?
Bảo vệ đều biết mặt Sở Dụ, tin tức trong trường truyền đi rất nhanh, buổi trưa bọn họ đã biết được chuyện ồn ào ở phòng y tế rồi. Bây giờ thấy Sở Dụ toàn thân ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch, dáng vẻ vội vội vàng vàng, ông đoán, “Cháu muốn tới bệnh viện hả?”
Nước chảy dọc theo trán, xuống mũi rồi tiếp tục chảy xuống, Sở Dụ gật đầu, “Vâng, cháu tới bệnh viện.”
“Mưa lớn thế này, cháu đợi lát hãy đi!”
Chờ khi bảo vệ lấy ô ra, Sở Dụ đã không còn bóng dáng.
Tư lập Gia Ninh trong đường vành đai, khoảng cách với con phố bên ngoài, chính là ngã tư phồn hoa. Phân biệt rõ ràng phương hướng, Sở Dụ chạy nhanh về phía trước, giẫm chân vào vũng nước, giày với hơn phân nửa ống quần đều đã ướt sũng.
Cậu chạy thẳng tới bệnh viên gần nhất, đi tới phòng điều trị gấp, vừa đi vào trong hai bước lại cuống quít lùi lại.
Cậu không thể tới bệnh viện, không thể làm kiểm tra.
Có thể như trước không tra được ra vấn đề gì, rất khỏe mạnh. Cũng có thể sẽ kiểm tra được điều gì đó bất thường.
Nước mưa trên người rơi xuống, rất nhanh, dưới chân Sở Dụ đã tích một vũng nước nhỏ.
Người tới người đi thấy cậu ướt đẫm, vẻ mặt mờ mịt, đều liếc nhìn cậu một cái. Nhưng bệnh viện mỗi ngày đều xảy ra quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, bọn họ sớm đã quen rồi.
Sở Dụ lại lui về sau mấy bước, chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy ở đằng xa truyền tới tiếng ồn ào, một lát sau, một người đàn ông còn trẻ bị nâng vào, vết thương trên đùi sâu có thể thấy xương, máu tươi đang tràn ra bên ngoài.
Một mùi hôi phả vào mặt Sở Dụ, cậu không nhịn được, xoay người bám lấy trụ xi măng bên ngoài cửa, nôn khan một trận.
Chần chừ một lát, Sở Dụ đi vào trong bệnh viện. Khu điều trị khẩn cấp có rất nhiều bệnh nhân, không ít người đều là vết thương ngoài máu chảy đầm đìa. Trong thùng rác bệnh viện, những băng gạc dính máu cuộn thành từng cuộn.
Sở Dụ còn chưa đi xong một vòng, thực sự không thể kiên trì được nữa, lại nôn khan một trận.
Thì ra, không phải máu nào cậu cũng muốn hút, thậm chí, những thứ máu kia đối với cậu mà nói, ngửi vừa hôi vừa đắng, phản xạ có điều kiện sinh ra tâm lý ghê tởm.
Không tự ngược thêm nữa, Sở Dụ ra khỏi bệnh viện, đứng ở ngoài cửa một lát, dứt khoát tìm một phương hướng tiếp tục đi.
Trời đã tối đen, đèn dần dần sáng lên, ngọn đèn sáng ở dưới mưa to mờ mờ ảo ảo.
Đi qua mọt công viên, xác định bên trong không có ai, Sở Dụ mới đi vào, tìm một bậc thang ngồi xuống.
Bên cạnh là khóm cây được cắt sửa chỉnh tề, đèn đường đứng thẳng, dưới ánh sáng màu ấm, có thể nhìn thấy rõ nước mưa tí tách rơi.
Lúc này Sở Dụ mới phát hiện, toàn thân cậu đã lạnh phát run.
Áo quần ướt đẫm dính lên da, nhiệt độ cơ thể gần như đã bị rút đi.
Cậu ôm cánh tay chà xát, thở dài.
Đằng sau vang lên tiếng bước chân, Sở Dụ bị dọa nhảy dựng, cẩn thận quay về đằng sau nhìn, lại nháy mắt giật mình.
Là Lục Thời.
Cách màn mưa, Lục Thời cầm một chiếc ô màu trắng trong suốt, hạt mưa chảy thành một đường trên tán ô. Mặt anh giấu dưới tán ô, thân hình gầy yếu cao ráo, một tay cắm vào túi quần tự nhiên, đang giẫm lên mặt đất đầy nước mưa đi tới.
Sở Dụ lúc này không biết phản ứng thế nào.
Cho tới khi Lục Thời đứng bên cạnh Sở Dụ, giúp cậu che mưa lớn dưới tán ô.
Hai người đều không nói gì cả.
Sở Dụ nhìn chằm chằm hình ảnh ngược của ngọn đèn đường mờ nhạt dưới vũng nước mưa, rất lâu mới khẽ nói, “Cậu………không sợ tôi sao?”
Giọng nói Lục Thời lạnh nhạt như bình thường, “Sao lại sợ cậu?”
Sở Dụ giật giật khóe miệng, đùa sao, “Sợ tôi đột nhiên bùng nổ, khống chế cậu, hút khô máu cậu.”
Lục Thời nhìn thoáng qua bàn tay chống lên bậc thang của cậu, căng thẳng tới trắng bệch.
Thu hồi tầm nhìn, anh trả lời: “Cậu không đánh lại được tôi.”
Tuy rằng đây là sự thực, nhưng có cần thiết phải nói trắng ra như thế không?
Có lẽ do thái độ kỳ lạ của đối phương làm cho cảm xúc của Sở Dụ dần bình tĩnh lại.
Cậu nhường vị trí bên cạnh cho Lục Thời, hỏi anh, “Ngồi không?”
Lục Thời nghe theo ngồi xuống.
Tán ô trong suốt trên đầu hai người, che trở gió mưa, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy từng giọt mưa trến ấy, cùng với ánh đèn đường mơ hồ.
Sở Dụ chống cằm, quay đầu nhìn sườn mặt Lục Thời, “Cậu, cậu phát hiện ra từ khi nào? Chính là…….chuyện tôi hút máu.”
Đường cong sườn mặt Lục Thời tinh xảo, có nét đẹp riêng biệt xen giữa thiếu niên và người trưởng thành, đôi mắt hai mí và đuôi mắt dài rất xinh đẹp.
Anh nhìn về phía Sở Dụ đang tỏ ra trấn định, “Sớm hơn cậu.”
“Cũng phải, cậu là học thần, trí thông minh khẳng định cao hơn người thường.” Sở Dụ đoán, “Từ khi ra khỏi phòng y tế? Không đúng, lần bị phạt đứng, đúng không? Lúc ấy cậu hỏi tôi mấy câu, lúc đó cậu đã phát hiện ra rồi?”
“Cũng gần đúng.”
Sở Dụ nhìn chiếc ô mà Lục Thời nắm trong tay, dưới làn da trắng là mạch máu xanh.
Ép buộc bản thân rời mắt đi, Sở Dụ lại rối rắm một lúc lâu, lại dùng ngữ khí thoải mái hỏi, “Cậu…………..nói thật, cậu có cảm thấy tôi là quái vật không? Hoặc là, yêu quái? Tôi phải hút máu người, không hút thì sẽ chết, không sống nổi nữa, giống như giây tiếp theo sẽ tắt thở ngay tại chỗ vậy.”
Giọng nói càng về sau càng nhỏ, Sở Dụ không biết tại sao, mắt căng ra, mũi chua chua, nếu không phải coi trọng thể diện có lẽ cậu đã khóc ngay tại đây rồi.
Cậu hít hít mũi, giọng nghẹn ngào, đỏ mắt hỏi Lục Thời, “Tôi hỏi cậu, cậu có cảm thấy tôi là một con quái vật không, cái loại mà nhất định phải hút máu người mới có thể sống, quái vật làm người ta sợ hãi?
Lục Thời nhìn vào mắt Sở Dụ, rất chăm chú, “Sở Dụ.”
“Ừ?”
“Cậu không cảm thấy, so với quái vật thì con người là sự tồn tại càng đáng sợ hơn sao?”
Sở Dụ khẽ sững sờ.
Cậu cảm thấy khi Lục Thời nói ra những lời này, trong đôi mắt đen đậm màu ẩn giấu quá nhiều thứ mà cậu không thể hiểu được.
Lục Thời nâng tay, vuốt mái tóc ướt sũng của Sở Dụ, “Cho nên, đừng sợ.”