Màn hình quang năng đếm ngược hiện ra, đợi khi số không vừa điểm thì đối thủ giả lập của bọn họ cũng hiện ra.
Có hơi bất ngờ chính là, đối phủ lần này không phải cơ giáp.
“Đây là, chiến trường trùng tộc sao?” qua màn hình quang năng, cậu thấy ngoài kia là hàng ngàn trùng tộc lúc nhúc đủ chủng loại, bối cảnh còn có thêm cả đồng đội phối hợp chiến đấu giả tưởng.
Thanh âm Hàn Tiêu Hãn trở nên nghiêm túc hơn thường ngày, y đáp “Địch nhân của chúng ta là trùng tộc, không có đối thủ luyện tay nào tốt hơn chúng. Bởi trong tương lai, thứ chúng ta phải đối mặt là hàng vạn vạn trùng tộc ngoài kia.”
Ở trong lòng thầm vỗ tay, Bạch Niên không khỏi thầm khen, dù ở thời đại nào, làm tướng quân đều biết cách tăng sĩ khí con quân mình.
Hàn Tiêu Hãn đã bắt đầu điều khiển cơ giáp, động tác của y rất nhanh nhẹn, tốc dộ di chuyển còn nhanh hơn em gái mình gấp năm lần.
Thay đổi một không gian luyện tập mới, hoàn cảnh cùng cách tác chiến mới, dù không nói nhưng y vẫn lo thỏ nhỏ khó mà bắt kịp.
Lại nói, y là người tác chiến đơn độc, trước giờ chưa từng có người cộng tác. Pháo năng lượng là vũ khí tầm xa của cơ giáp, giao cho đối phương là phải hoàn toàn tin tưởng đối phương.
Nhưng y lại không ngờ đến, pháo năng lượng nguyên tố trên Đại Hắc Giáp của mình lại không cần tiền đến mức cứ năm giây sẽ được đánh ra, góc bắn còn rất tinh chuẩn.
Y hơi ngạc nhiên nói “Thỏ con, cậu từng học qua ngắm bắn rồi sao?”
Vậy nhưng thanh âm phấn khích bên kia lại phủ nhận “Không nha.”
Bước chân nặng nề di chuyển tránh thoát một con trùng tộc nhìn tựa bọ ngựa nhưng cao đến hơn năm mét, nó nhanh đến kinh ngạc, hai chi trước chính là hai cái kìm sắc bén đầy răng cưa.
Chưa đợi nó quay đầu tấn công lần nữa, một quả đạn pháo đỏ rực đã đánh nổ nó.
Bạch Niên giải thích với y “Trước đây có một khoảng thời gian tôi không thể hóa hình người được, thường bị dã thú thông thường coi làm con mồi mà bị săn bắt. Bản năng của thú ăn cỏ mỗi khi gặp thú săn mồi đều là sẽ chạy, chỉ là khi có linh trí và không có linh trí sẽ khác nhau rất nhiều.”
Lại bắn ra một loạt đạn, cậu nói tiếp “Dù sao cũng đã thành yêu, pháp… dị năng đương nhiên là sẽ có, chỉ là hơi yếu xíu thôi. Muốn phản công đám thô kệch tứ chi phát triển kia thì đương nhiên phải học được tính chuẩn xác rồi.”
Cậu chính là không nói đến, đánh xong một phát là cậu sẽ cạn kiệt pháp lực, yếu y như thỏ thường. Cho nên chính là bị hoàn cảnh bức ép đấy.
Mường tượng ra tình cảnh khi đó, Hàn Tiêu Hãn cười nói trêu “Vậy có phải tôi nên gọi cậu là thỏ đại vương không a? Dẫu sao kiếm được thỏ muốn đả hổ cũng rất hiếm đấy.”
Thật ra thú nhân khác rất nhiều so với thú vật tự mình tu luyện thành hình người, cái trước vẫn sẽ dựa theo bản năng của giống loài mà phân mạnh yếu, cái sau là so tu vi pháp lực.
Ở trong giới yêu ma, tu vi ngươi mạnh hơn, pháp lực ngươi lợi hại hơn thì ngươi chính là vương.
Cũng bởi như thế, thỏ nhỏ mới cảm thấy con dực hổ sư Dominic kia sẽ không thắng nổi mình. Mà Hàn Tiêu Hãn cũng bởi lối suy nghĩ bình thường của bản thân mà đánh giá sai thực lực của thỏ con.