Lam thẩm đứng bên đường nói giọng oang oang:
Nhà Lam Hạ đúng là đổi đời thật rồi. Trước mở cửa tiệm, sau lại mua xe ngựa.
Hạ thẩm thấy vậy chen vào:
Nếu không nhờ Hâm gia che chở cho liệu có được như vậy không.
Trần thẩm nói:
Các bà nói cho to bọn Du Hoặc nghe thấy thì liệu. Bây giờ người ta là đại lão bản đấy. Còn có Hâm gia chống lưng.
Mã thẩm nghe thế nguýt xéo nói:
Thế thì sao. Trong thôn chúng ta cũng có nhà lấy con nhà quyền quý đấy thôi. Quen biết đâu kém.
Trần thẩm cười mỉa Mã thẩm:
Đúng nhưng không phải nhà bà. Bà có ngon đến gần cổng nhà Lam Hạ nói to ta xem.
Mã thẩn thấy thế nổi xung lên. Chống tay bên hông chỉ chửi Trần thẩm:
Bà nói hay lắm. Nhìn nhà bà khá hơn ai. Nói người khác mà chả nhìn lại mình xem. Đúng là chó chê mèo hả.
Trần thẩm nghe vậy lao vào Mã thẩm vừa đánh vừa chửi:
Á con mụ này.Bà kêu ai là chó đấy.
Mọi mọi chuyện cứ ầm ỹ ngoài đường Bọn Lam Hạ mặc kệ chả quan tâm.
Sau đấy nhà bọn Hàn Á mỗi nhà một con ngựa. Dân trong thôn thấy vậy hỏi xen vào hỏi.
Bọn Hàn Á nói cửa tiệm buôn bán tốt nên mua ngựa mỗi lần đi thăm cửa hàng cũng dễ.
Cả thôn lại càng nói ra nói vào.
Nói quen biết Du Hoặc đúng là tốt. Vậy mà Du gia nói Du Hoặc khắc tinh. Giờ nhìn xem. Nhà bọn Hàn Á đến nay đã có bao nhiêu bạc vô nhà rồi.
Bọn Hàn Á góp ý dân trong thôn góp tiền vào mua để đi lên huyện cho dễ cũng được.
Hoặc một nhà mua rồi cho thuê. Kiếm cũng được kha khá đấy.
Thế là dân trong thôn bàn nhau.Mấy nhà góp chung tiền mua ngựa để đi thật.
Tuy không đẹp và to cao mắc tiền như ngựa nhà bọn Hàn Á nhưng cũng rất được.
Du Hoặc và Lam Hạ ra cổng lên xe ngựa đi lên huyện.
Huyên Mao Mân quá nổi tiếng đặc sản rượu đào dâng cho Hoàng đế. Nên huyện Mao Mân rất phồn thịnh.
Quy hoạch ở huyện Mao Mân rất trật tự và đâu ra đó.
Thường có binh lính đi kiểm tra.
Đường huyện rộng lớn lại sạch sẽ.
Khu buôn bán có nhiều khu:
Có khu buôn bán cho thuê chỗ giá rẻ.
Có khu nhà giá tốt cho dân thuê.
Có cửa hàng buôn.
Nên nhìn chung huyện Mao Mân sắp sếp chợ khá đẹp. Không có lộn xộn.
Trên huyện hôm nay tấp nập người qua kẻ lại.
Lam Hạ và Du Hoặc gửi xe ngựa chỗ Thù Lão.
Thù Lão là chủ trại ký gửi gia súc.
Người đi chợ đều gửi ở đây. Chỗ gửi có từ giá rẻ, giá bình dân đến giá cao ngất. Tùy vào gói chăm gia súc.
Bọn Lam Hạ đã quá quen chỗ này.
Xe ngựa vừa dừng. một lão bản gầy gò cười tươi đi ra chào hỏi:
Du lão bản, Hạ lão bản. Hai vị gửi xe đi chợ hả.
Du Hoặc nhảy xuống xe ngựa nói:
Đi xắm đồ tết. Ta gửi ngựa gói tốt nhất.
Thù lão cười càng tươi nói:
Hai vị cứ yên tâm. Đảm bảo ngựa sẽ sạch bóng,no đủ.
Song lão sai hạ nhân dắt ngựa đi.
Bọn Du Hoặc ném cho lão một thỏi bạc nói:
Khỏi trả tiền dư. Chăm ngựa cho tốt.
Nói song rồi cả hai vào chợ.
Du Hoặc ngày đầu gửi ngựa chỗ Thù Lão đã thấy lão đầu này không đơn giản.
Cho người điều tra thế mà ra thân phận Thù Lão.
Đừng nhìn lão như vậy mà xem thường. Năm xưa lão là kẻ buôn ngựa có tiếng ở vùng Hạ Thổ.
Sau gặp chuyện mới về đây làm tạm buôn bán.
Du Hoặc ra tay hào phóng với lão có nguyên nhân cả. Kẻ buôn ngựa có danh lại rành rõi như vậy. Nhất định phải quen.