“Có, sủa cả đống mà tao không nghe được hết, toàn bọn ch* cắn sau lưng thì cũng đ*o cần nghe hết làm l*n gì”
“Mua trái cây, chọn ý tưởng, viết thuyết trình, tô màu trang đều tao làm, bọn nó cũng chỉ tô mỗi tranh chứ làm đầu bu*i gì mà bảo làm hết? Não úng nước à? Đúng bọn người làm chó hưởng”
“Bọn l*n đó xưa giờ toàn giỏi cướp công chứ làm được m* gì, nói cũng chỉ dám nói sau lưng mày”
Tôi với Nhã tức lắm, tức vì tôi làm hết mà mấy con đ* l*n đó vênh mõm lên đòi cắn bậy vào tôi, đúng bọn chỉ dám nói sau lưng người ta cũng chỉ là bọn mãi xếp sau, đ*o tiến lên trước được.
Tôi ấm ức voice kể lại cho cái Duyên, chủ yếu tôi kể vì lúc tụi nó nói tôi là Đức Vũ có nghe và sau đó Đức Vũ bơ tin nhắn tôi luôn nên tôi muốn hỏi ý của nó xem tôi có nên buông Đức Vũ luôn không, bao tiếng xấu của tôi lọt vào tai Đức Vũ hết rồi.
Nó nghe kể thì tức dùm tôi, nó cũng lo cho tôi lắm mà cố ngồi an ủi làm tôi nín khóc đi. Nó không thích bạn bè nó khóc, nó cũng hợp tính tôi nên cả hai dù mới chơi cũng hay kể này kia cho nhau, dù sao tôi cũng hay hỏi nó về chuyện tình cảm vì tôi cảm thấy tin nó vl. Duyên thì chẳng phải một người có ngoại hình đẹp, nhưng được cái khuôn mặt nó dễ mến lắm, vừa nhìn đã mến, cộng thêm tính cách dễ thương của nó thì ai nói chuyện một hai lần cũng sẽ quý nó thôi, tôi không ngoại lệ, ban đầu tôi chỉ định nói chuyện xã giao nhưng vì tìm được chút cảm giác an toàn từ nó nên tôi dần rút lại khoảng cách của cả hai.
Nói sao thì nói, tôi quý cả Nhã với Duyên lắm, hai đứa nó lần này là người giúp đỡ, bên cạnh an ủi tôi nhiều nhất, dù sao cả hai đều là những người bạn tuyệt vời và đáng tin cậy. Dù mồm miệng có đôi chút hỗn nhưng tâm chúng nó lại tử tế cực kì, nếu không có hai đứa nó có lẽ tôi khó mà thoát khỏi những lời đồn ác ý này.
