Ông lẩm bẩm:
“Có sai sót gì sao… Rõ ràng đây giống như một làng bị bỏ hoang lâu ngày thì đúng hơn.”
Các học sinh cũng vội vã lên tiếng.
“Hay thầy ơi, mình đi về có được không? Nhìn chỗ này không an toàn chút nào.”
Một nữ sinh giọng cũng run run:
“Phải đó thầy… Trời cũng sắp tối rồi, ở lại một nơi khỉ hò cò gáy như thế này… Em sợ rằng có thứ không sạch sẽ…”
Thầy Tín và các giáo viên khác cũng bắt đầu bị lay động.
“Đừng nói bậy bạ, thứ không sạch sẽ ở đâu chứ? Cùng lắm bây giờ đi về lại xe thôi, ở những nơi như thế này không được nói bậy đâu.”
Đường Chính Lâm nhìn Thư Yến.
“Anh cũng cảm thấy nơi này có gì đó không ổn lắm, chúng ta nên rời khỏi đây sớm.”
Thầy Tín bật điện thoại lên đọc tin nhắn của thầy hiệu trưởng, ban nãy ông đã nhắn tin hỏi thầy hiệu trưởng về vấn đề này.
“Thầy nói gì vậy? Tôi bị bệnh nặng phải nhập viện nhiều ngày nay, chẳng phải mọi sự điều do các anh chị tự giải quyết sao, tôi có yêu cầu phải đi làng Hoàng Trang gì đó bao giờ, tôi còn không biết nó ở đâu nữa.”
Thầy hiệu trưởng dạo trước bị bệnh nên không đến trường một tuần, vì vậy mọi việc đều gửi qua nhóm để chỉ đạo các giáo viên.
Nhưng mà tin nhắn của thầy hiệu trưởng rep lại khiến thầy Tín đứng hình mấy giây.
Các giáo viên khác cũng có chút không an tâm khi nhìn biểu cảm của thầy Tín, vội lại gần đọc dòng tin nhắn trên điện thoại.
“Chúng ta mau rời khỏi đây, không ổn rồi!”
Các học sinh cũng dần nhận thức được sự nguy hiểm của nơi này vì vậy ai nấy đều mặt mày xanh lét vội chạy đi.
Kiều Hạ nắm lấy tay Vương Thiên Bảo:
“Thiên Bảo à, em cảm thấy sợ nơi này, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước đột nhiên trời bắt đầu nổi gió đùng đùng kéo mưa đến.
Mà cơn mưa này thật sự rất lớn khiến ai nấy đều bị ướt nhẹp trong phút chốc.
Nhìn thấy cơn mưa không bình thường, Thư Yến lấy điện thoại được che mưa dưới áo khoác, lướt xem một lát vội la lên.
“Các người không được đi nữa! Vừa có một tin dự báo thời tiết khẩn cấp báo động ở nơi này mưa bão sẽ kéo dài một khoảng thời gian dài gây tình trạng sạt lỡ, nếu bây giờ rời đi rất có thể sẽ bị mất mạng cả đó.”
Ngôi làng này xung quanh đều bao trùm bởi núi cao trùng trùng, chỉ có một lối đi duy nhất, mà con đường đó là đoạn đường dễ bị sạt lỡ nhất, vạn nhất có lên xe được thì cũng phải đi khoảng 1 tiếng đồng hồ mới ra khỏi chỗ này.
“Cái gì chứ? Rõ ràng là đang thử thách sự kiên nhẫn của chúng ta sao?”
Ai nấy đều sợ chết vì đá núi, thế nhưng cũng có người sợ phải vào ngôi làng kì lạ kia để tránh mưa, có điều dù sao mạng sống vẫn quan trọng hơn vì vậy thầy Tín đã ra hiệu cho học sinh quay trở lại tìm ngôi nhà nào ổn trong ngôi làng để trú mưa.
Làng Hoàng Trang khắp nơi đều cũ kỹ mục nát như đã bỏ hoang từ rất lâu rồi, tìm một căn nhà để trú mưa cũng khó, e rằng đang trú bên trong ngộ nhỡ trần nhà sập xuống lúc nào cũng không hay.
May mắn thay đột nhiên ở phía cuối làng lại có một công xưởng rất lớn, đủ chứa số lượng lớn người ở bên trong, thế là tất cả đều chạy vọt vào trú mưa.
Thư Yến nhìn Đường Chính Lâm vì lấy áo khoác của anh ta che cho cô mà ướt sũng cả người, vội hỏi:
“Anh không sao chứ?”
“Lo lắng cho anh sao?”
Anh cười híp mắt:
“Không sao đâu, em đừng lo lắng, anh khỏe lắm… Hắt.. xì!”
Thư Yến bất lực, như vậy mà không sao mới lạ, cũng may balo của cô và anh ta mang theo là loại vải chống thấm nước, vì vậy quần áo mang theo vẫn không bị gì, có thể thay bộ khác được.
Chỉ xui xẻo cho những học sinh không có quần áo để thay, e rằng phải chịu cảm giác ẩm ướt cả đêm nay rồi.
Ngồi dựa vào gốc cột, Thư Yến lục lọi trong kí ức đã đọc trong nguyên tác, rốt cục nơi đây có từng xuất hiện hay không…
Nhưng trong nguyên tác chưa từng có chuyện này xảy ra, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì chứ?