Vốn Mộ Cẩm Ngọc lúc đầu còn không muốn ăn, song cuối cùng lại ăn sạch hết một chén, nước dùng cũng uống hết, đồ ăn kèm cũng giải quyết sạch sẽ.
Thân là Thái tử, hắn đã quen nhìn sơn hào hải vị từ lâu, song đồ ăn chỗ Ninh Hoàn lại rất khác.
Ninh Hoàn vẫn đang ngồi pha trà đối diện hắn, lá trà chìm chìm nổi nổi trong nước, y ngước mắt nhìn Mộ Cẩm Ngọc một cái rồi đẩy ly trà vừa pha xong đến trước mặt hắn: “Nước tắm chuẩn bị xong rồi, điện hạ uống chút trà rồi đi ngâm mình đi.”
Mộ Cẩm Ngọc nhớ lại nước thuốc mà hôm nay Ninh Hoàn pha cho hắn. Trên người y vẫn còn hương thảo dược thoang thoảng, trước giờ Mộ Cẩm Ngọc luôn cảm thấy mùi thuốc vừa đắng vừa gay mũi, nhưng khi y phục Ninh Hoàn dính chút mùi đấy hắn lại thấy có vài phần khiêu khích, khiến người ta bỗng dưng có hứng uống thuốc.
Nghĩ xong hắn cũng hơi trông ngóng được ngâm mình, bèn nhanh chóng làm mấy hơi hết ly trà. Đến khi uống xong rồi mới thấy trà này rất ngon, còn đọng lại dư vị thơm mát nhẹ nhàng, đáng nhẽ lúc nãy hắn nên từ từ nhâm nhi mới phải.
Mộ Cẩm Ngọc đứng dậy: “Cô đi tắm.”
Tới lúc vào phòng tắm, hắn mới nhìn thấy chậu nước thuốc đen đặc như mực, còn đang tỏa ra mùi đắng chát, ngửi một chút đã phải nhíu mày. Hoàn toàn không hề giống mùi hương trên người Ninh Hoàn.
Sắc mặt Mộ Cẩm Ngọc đen sì: “Cô phải ngâm cái thứ này?”
Điệp Thanh lên tiếng: “Vâng ạ.”
A Hỉ đã quay về viện của Mộ Cẩm Ngọc để lấy y phục, hắn phất tay cho Điệp Thanh lui xuống: “Cô không cần người hầu hạ, ngươi lui đi.”
Điệp Thanh đáp: “Thái tử phi nói điện hạ phải ngâm ít nhất là nửa canh giờ, khi nào nước nguội ngài hãy gọi nô tì một tiếng, nô tì sẽ vào đun lại nước.”
Mộ Cẩm Ngọc cởi y phục ra, bình thường nhìn qua hắn có vẻ rất mảnh khảnh yếu ớt, song cởi đồ ra mới thấy được thân mình cao lớn rắn chắc, cơ bắp tuy mỏng nhưng cân đối đẹp mắt, đường cong rõ ràng, chỉ có phần ngực là hơi chướng mắt, trên đó ngự một vết sẹo dài trải xuống tận bụng, màu sắc thâm đen dữ tợn, rất giống một con sâu dài.
Mộ Cẩm Ngọc cảm thấy nước thuốc này quả thực giống hệt đống dược hắn phải uống từ trước tới giờ, song cuối cùng hắn vẫn bước vào ngâm mình.
Hơi nóng bốc lên rất dễ khiến con người ta buồn ngủ, một lúc sau Mộ Cẩm Ngọc đã ngủ gật. Hắn cũng không hề biết ngoài trời đã đang đổ tuyết, từng bông tuyết mịn phủ đầy mặt đất, có vẻ như mùa đông năm nay sẽ lạnh hơn nhiều so với những năm trước.
Nhưng ở trong một gian phòng kín đáo không một khe hở, toàn thân còn được dòng nước ấm áp bao quanh, khiến cho mùi thảo dược làm con người ta buồn nôn dường như cũng không khó ngửi như trước nữa, ngũ quan sắc bén dọa người của hắn dần dần giãn ra, tạo cảm giác hiền hòa hơn, khí chất tàn bạo cũng từ từ biến mất.
Cho dù giấc ngủ này rất nông, song Mộ Cẩm Ngọc vẫn nằm mơ. Trong giác mơ ấy, chiếc cằm nhọn của Ninh Hoàn bị hắn dùng tay giữ chặt, đôi môi y bị ép mở ra, trong lòng Mộ Cẩm Ngọc nhanh chóng xuất hiện vài suy nghĩ tàn nhẫn bạo ngược.
Hắn muốn cắn xuống khóe môi Ninh Hoàn, muốn che kín hai mắt y, bẻ gãy xương cốt y, cũng muốn ném y vào thùng tắm, để nước thuốc đen đặc bao phủ y, làn da trắng muốt của y sẽ làm nổi bật sự tương phản với màu đen đúa của dược liệu, chắc chắn sẽ càng trắng như thể trong suốt..
“Điện hạ!”
A Hỉ mang theo một luồng khí lạnh đột ngột tiến vào, hắn đặt y phục của Mộ Cẩm Ngọc sang một bên: “Ngoài trời tuyết lại rơi rồi đấy ạ, năm nay thật sự lạnh quá đi mất.”
Mộ Cẩm Ngọc chợt bừng tỉnh, chẳng mất bao lâu hắn cũng đã ý thức được vừa rồi bản thân đã có những suy nghĩ thiếu đạo đức đến mức nào, quả thực không hề giống một người lương thiện.
Song chốc lát sau hắn lại tự sửa lại, bởi bản thân vốn cũng không phải là người tốt.
Đôi mắt hẹp dài kia từ từ mở ra, để lộ hai tròng mắt trống rỗng không có tiêu cự.
A Hỉ nói: “Điệp Thanh cô nương ở bên ngoài nhờ nô tài hỏi điện hạ, ngài có cần đun lại nước không ạ?”
“Không cần.” Mộ Cẩm Ngọc lên tiếng, “Ngươi ra ngoài đi.”
Hắn ngâm mình thêm một lúc, đến khi thấy cơ thể bắt đầu có dấu hiệu nóng lên mới đứng dậy mặc y phục rồi đi qua phòng ngủ Ninh Hoàn, lại thấy y còn đang viết lách gì đó dưới ánh nến.
Bút lông thấm chút mực nước di chuyển trên mặt giấy, bên cạnh y còn để vài cái lục lạc, nhìn có vẻ là được làm bằng bạc, trông rất tinh xảo.
Hắn hỏi: “Ngươi làm gì đấy?”
Ninh Hoàn đáp: “Cây cối trong viện nhìn trơ trọi quá, ta định treo vài thứ lên.”
Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Chẳng được việc gì đàng hoàng.”
Trên Ninh Hoàn có có mấy vị huynh trưởng, gia nghiệp có các huynh kế thừa, bản thân y cũng không có chí tiến thủ, tất nhiên sẽ chẳng làm việc gì đàng hoàng. Song ít ra y cũng không phải cậu ấm thích nuôi luyến đồng, thích dạo kỹ viện, thích chơi bời lêu lổng, bản thân y không hứng thú với những cái đó, chỉ muốn yên tĩnh làm chút việc nhỏ mà thôi.
Ninh Hoàn nói: “Hôm nay điện hạ vẫn ngủ ở chỗ ta sao? Nửa đêm ngài lại ho khan ồn ào, ta ngủ không được đâu.”
“Thân là Thái tử phi, ngươi nên học cách chịu đựng đi.” Mộ Cẩm Ngọc nhướng mày, “Một hai năm là quen.”
“Hẳn là không ho được lâu tới vậy đâu.” Ninh Hoàn nói tiếp, “Điện hạ có sợ châm kim lên người không? Ngày mai cho mời đại phu giúp ngài châm cứu một chút. Còn nữa, sau khi ngâm nước thuốc vết sẹo của ngài sẽ tiếp tục mưng mủ, khi nào miệng vết thương vỡ ra ta sẽ giúp ngài bôi thuốc, qua lần này là có thể khỏi hẳn.”
Tuy đang nói chuyện nhưng Ninh Hoàn vẫn không ngẩng đầu lên, y cầm kéo bạc cắt giấy thiêm[2] rồi dùng một sợi dây đỏ xỏ qua.
[2]Mặt trên tờ giấy là những chữ rồng bay phượng múa được viết theo kiểu chữ thảo, tất cả đều là lời ước nguyện, y còn rất có tài viết chữ, kiểu chữ Khải theo lối thảo thư[3] mà y cũng có thể viết đến mức vô cùng dễ nhìn, thoạt nhìn còn giống như một bức họa.
[3]Đống lục lạc kia chắc hẳn là được lấy từ một bộ trang sức, nhìn sơ qua khoảng hơn hai mươi cái.
Ngày mai là ngày hưu mộc[4] nên Mộ Cẩm Ngọc không phải vào triều, dĩ nhiên cũng không cần dậy sớm, hắn bèn ngồi bên cạnh nhìn Ninh Hoàn loay hoay làm mấy thứ này.
[4]Một canh giờ sau Ninh Hoàn mới làm xong, hiện tại đêm cũng đã khuya, nha hoàn ở Lê Tuyết Đường không cần canh đêm nên đều đã đi ngủ, A Hỉ cũng bị Mộ Cẩm Ngọc đuổi đi mất.
Ninh Hoàn lên tiếng: “Thái tử điện hạ không thể bị cảm lạnh được, ngài mau khoác thêm áo lông chồn vào rồi ra ngoài với ta.”
Mộ Cẩm Ngọc thấy y quan tâm người khác mà cũng thẳng thắn trực tiếp như vậy thì hơi nhướng mày, lấy áo lông chồn khoác vào.
Đến khi ra ngoài rồi hắn mới biết Ninh Hoàn muốn dẫm lên người mình để trèo lên cây.
Mấy cây lê trong Lê Tuyết Đường cũng không thấp, đông đến khiến cả cây trụi lủi không một chiếc lá, song các cành cây vươn dài trông vẫn rất đẹp.
Ninh Hoàn muốn treo giấy ước nguyện cùng lục lạc lên cành cây.
Mộ Cẩm Ngọc cảm thấy bản thân thật sự là bị điên rồi mới có thể hơn nửa đêm cùng y làm cái việc vô ích này.
Hắn có chút khó chịu: “Thân thể cô trúng độc, yếu ớt đến mức thịt cừu cũng không ăn được mà ngươi còn muốn cô ngồi xổm để ngươi dẫm lên à?”
“Ta không nặng.” Ninh Hoàn đáp, “Điện hạ yên tâm đi, làm vậy không sao đâu.”
Mộ Cẩm Ngọc ngồi xổm xuống, Ninh Hoàn trèo lên người hắn với lấy cành cây, treo một nửa giấy ước nguyện và lục lạc lên. Lúc sau Mộ Cẩm Ngọc tiếp tục trưng ra gương mặt đen sì cõng Ninh Hoàn đi treo thêm hai cành nữa.
Ngoài trời vẫn đang đổ tuyết, nhìn tình hình có xu thế rơi càng lúc càng lớn, bấy giờ cả hai mới quay về viện, Mộ Cẩm Ngọc đứng từ xa nhìn cây cối trong sân, ánh sáng từ đèn lồng không rõ lắm, chỉ thấy hàng ngàn bông tuyết đang bay ào ạt, giấy ước nguyện cùng lục lạc treo trên cành cây trụi lủi thì bị gió thổi, tuyết cũng bị gió cuốn bay mất, từng tiếng lục lạc leng keng vang lên trong gió tuyết, phát ra âm thanh trong trẻo.
Ngày mai là sinh thần của tổ mẫu Ninh Hoàn, y tới nơi xa lạ này e là sẽ chẳng về được nữa.
“Lục lạc chiêu âm.” Mộ Cẩm Ngọc phủi tuyết trên người, “Ngươi nửa đêm còn treo cái này, có khả năng sẽ gọi tới mấy thứ không tốt.”
Vài bông tuyết dính trên lông mi Ninh Hoàn đã sắp tan thành nước, dường như chỉ giây sau là sẽ rơi xuống: “Không đâu.”
Y viết giấy ước, lục lạc kêu vang có lẽ sẽ giúp y truyền âm đến nơi y không tới được. Y muốn nói với người thân rằng hiện giờ mình vẫn sống rất tốt.
Ninh Hoàn ngẩng mặt lên nhìn Mộ Cẩm Ngọc một cái: “Khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Miệng vết thương điện hạ vừa thấm dược nên sẽ ngứa, ngài không được cào, sẽ cào chảy máu mất.”
Ninh Hoàn không muốn chăn của y cũng bị bẩn nốt.
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Ngươi yên tâm, cô tuyệt đối không cào.”
Nhưng Ninh Hoàn không yên tâm nổi. Nửa đêm Mộ Cẩm Ngọc lại tiếp tục ho khan, hơn nữa hắn còn vô thức đưa tay cào vết thương, y thật sự không có cách nào bèn phải giữ tay Mộ Cẩm Ngọc lúc ngủ.
Khi Mộ Cẩm Ngọc tỉnh dậy, lần thứ hai phát hiện mình lại nằm ngủ đối mặt với Ninh Hoàn, người nọ còn vì lo hắn sẽ cào miệng vết thương mà nửa đêm tỉnh dậy cầm tay Mộ Cẩm Ngọc ôm vào ngực.
Chỗ ấy đúng là rất phẳng, song trên người Ninh Hoàn thì lại vô cùng thơm.
Mộ Cẩm Ngọc nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của Ninh Hoàn hết nửa ngày, cuối cùng cũng không rút tay về.