Chi bằng đi tìm Diệp Lệnh Úy.
Chuyện cuối cùng Diệp Lệnh Úy làm trước khi ra cửa mỗi buổi sáng là kiểm tra thẻ tên trên áo mình. Cậu không muốn bị bắt đứng trước cổng để bị mọi người dòm ngó.
Vừa vặn hôm nay Lâm Sơ Đông làm tổ trưởng kiểm tra tác phong.
Từ xa Lâm Sơ Đông đã thấy Diệp Lệnh Úy. Cậu mặc đồng phục học sinh vô cùng chỉnh tề, trên áo không có lấy một vết nhăn. Lâm Sơ Đông cũng từng nghe qua nhà họ Diệp có tiền thế nào, tuy Diệp Lệnh Úy không được hoan nghênh, nhưng khí chất được nuông chiều từ nhỏ không hề bị che mất.
Hiện giờ lại còn rõ ràng hơn.
Lâm Sơ Đông nheo mắt nhìn ngực Diệp Lệnh Úy xem có phù hiệu không, nhìn thấy cái phù hiệu màu vàng nghiêm chỉnh kia, lòng Lâm Sơ Đông có hơi mất mát.
Diệp Lệnh Úy chẳng thèm liếc cậu ta lấy một cái, cậu không về lớp học mà rẽ sang chỗ cổng trường nhìn đám học sinh “quần áo xộc xệch” đứng cạnh tường.
Phí Lan cũng coi như là người nghiêm chỉnh nhất trong đám, nhưng quần không đúng lắm, hắn mặc một cái quần thể thao màu xám, mang đôi giày thể thao đế thấp xám đen.
Diệp Lệnh Úy nhớ rằng trong sách có bảo Phí Lan điệu thấp, thực ra có lẽ tác giả muốn giấu giếm gì đó, bởi vì hiện tại cậu chả thấy Phí Lan điệu thấp ở đâu cả.
Gia thế của hắn còn hiển hách hơn nguyên thân, đám học sinh nổi loạn trong trường hay chống đối giáo viên còn sợ hắn, theo như lời Cao Lâm Hạo nữa thì, chỉ cần Phí Lan muốn, ngôi nhất khối của Lâm Sơ Đông có thể bị thay thế như chơi.
Hắn điệu thấp chỉ vì hắn không muốn khoe khoang.
Diệp Lệnh Úy nhìn giày Phí Lan, hàng limited, giá và cỡ in trên đế giày, mấy con số đầu đã trên mười vạn, điệu thấp chỗ nào?
Chắc chỉ có màu sắc là còn khiêm tốn.
Phí Lan đẩy Diệp Lệnh Úy một cái: “Nhìn gì đấy?”
“Hai ngày nay cậu cứ nhìn chằm chằm anh đây, nhìn gì đấy, nói nghe thử xem?” Phí Lan dựa trên tường, tay cầm túi canvas trắng, tóc hắn đã được cắt gọn, vài sợi tóc rủ xuống trán, để lộ ra mày kiếm mắt sao, cảm giác hắn mang lại cho bạn sẽ là, khi bạn bị hắn nhìn chăm chú, bạn sẽ thấy mình trở thành trung tâm của toàn thế giới, thậm chí là cả vũ trụ.
Diệp Lệnh Úy lấy từ cặp ra miếng sandwich mà dì đầu bếp làm, đưa lên miệng gặm, vừa gặm vừa nói: “Sao cậu không mặc đồng phục học sinh?”
Phí Lan suy nghĩ một chút, nói: “Tôi chỉ có một chiếc quần, nên hết cách rồi, cứ cách một ngày thì tôi phải lượn đến chỗ này thôi.”
Diệp Lệnh Úy “hờ” một tiếng: “Cậu nghèo quá ha.”
“Ừ, nghèo lắm,” Phí Lan phụ họa theo cậu: “Vậy cậu có cho tôi tiền tiêu vặt không?”
Phí Lan xòe tay trước mặt Diệp Lệnh Úy.
Chưa đến tháng Mười, khí trời sáng sớm khá nóng, đồng phục học sinh bên trong là áo sơ mi ngắn tay. Diệp Lệnh Úy nhìn lướt từ ngón tay thon dài lên tới cánh tay hắn.
Dưới ống tay áo có một vết đỏ ửng hơi thấp thoáng, nhưng vì áo sơ mi mỏng nên dễ nhìn thấy.
Đây không phải thứ cậu nên tìm hiểu.
Cậu chưa quen cuộc sống ở đây lắm, giữa hai người cũng chẳng có chuyện gì đùa giỡn được. Cậu vẫn luôn biết chừng mực, biết cậu không thể trêu chọc hay hiếu kỳ về Phí Lan. Tầm mắt cậu nhanh chóng rút về, nhưng vẫn bị Phí Lan bắt được.
Phí Lan lùi ra sau, hơi rũ mắt, ánh mắt như gọt khoét lên gáy Diệp Lệnh Úy: “Nhóc con, đừng có hiếu kỳ như thế…”
Đầu lưỡi Phí Lan nhẹ nhàng liếm lên răng hàm, giọng điệu lạnh lẽo: “Biết chưa?”
Miệng Diệp Lệnh Úy vẫn còn ngậm miếng bánh mì mật ong, cậu chậm rãi nuốt xuống, lùi về sau vài bước: “Tôi biết rồi.” Giọng nói của thiếu niên trầm thấp, còn mang theo chút oan ức không tên.
Phí Lan chỉ nhàn nhạt nhìn đối phương, ngay từ đầu hắn đã biết Diệp Lệnh Úy không hiền lành vô tội như vẻ bề ngoài.
Thực tế đúng là vậy.
Một tên nhóc có thù tất báo.
Diệp Lệnh Úy thoáng thấy lão đệ chắp tay sau lưng bước đến đây, cậu tính toán thấy chắc đối phương sẽ nghe được, bỗng nhiên hô lên: “Thầy ơi, Phí Lan nói thầy toàn giảng đạo lý chó má kìa!”
Cậu la lên rồi bỏ chạy, tuy chạy không nhanh, nhưng lúc này có khá nhiều học sinh đi ngang qua, mặc đồng phục như nhau nên lão đệ nhìn sang thì chẳng biết ai hô.
Có điều, nội dung thì ông nghe thấy rõ.
Phí Lan nói ông chó má.
Ông chậm rãi đi đến trước mặt Phí Lan, ngoài cười nhưng trong không cười bỏ lại một câu: “Chép phạt hai chữ chó má 800 lần, chiều nay đến văn phòng nộp.”
Phí Lan: “…”
Không cãi lại được.
Diệp Lệnh Úy thở hồng hộc, nằm nhoài lên ban công lầu bốn nhìn, thấy Phí Lan cúi đầu, cổ hơi đè thấp, đường cong cổ thon gầy mỏng manh.
Có hơi đáng thương.
Tuy Diệp Lệnh Úy nói như thế, nhưng từ khi đến đây, Phí Lan chưa làm gì mình cả, có lẽ nếu cậu không động vào hắn, hắn sẽ không bắt nạt cậu.
Diệp Lệnh Úy thở dài, cậu không nên ăn hiếp Phí Lan như thế.
Chạy một lúc nên Diệp Lệnh Úy thấy hơi choáng, cậu từ từ ngồi xuống, lúc chuẩn bị vào lớp thì lấy điện thoại từ trong cặp ra, mở lên đã thấy thông báo WeChat.
Nhìn tên người gửi, phản ứng đầu tiên là, nguyên thân có WeChat của Phí Lan.
Phản ứng tiếp theo là, cậu xem moments của hắn.
Moments chỉ hiện trong vòng 3 ngày, chẳng có gì để đọc, sau đó cậu nhìn tin nhắn Phí Lan gửi cho mình, nhìn xong liền choáng váng.
[Phí Lan: Bạn nhỏ, muốn chết à?]