Trước kia nàng chỉ cảm thấy thoại bản kia chính là vô căn cứ, nhưng mà hiện tại xem ra, đó thật sự là chuyện có khả năng phát sinh trong tương lai.
Tạm biệt Cốc sư thúc, Tần Phất đứng ở tiểu viện của mình trong Dược Phong, lần đầu tiên có chút mê mang trong cuộc đời.
Nàng không biết mình nên đi đâu, cũng không biết mình nên làm gì.
Trước kia nàng gánh vác tên tuổi của một thế hệ đệ nhất người trẻ của Thiên Diễn Tông, gánh vác kỳ vọng của sư tôn, một lòng chỉ có tu luyện, mấy chục năm như một ngày, không dám có chút lười biếng nào.
Nàng phải xứng đáng với sự nuôi dưỡng và kỳ vọng của họ đối với bản thân mình.
Nhiều năm như vậy, nàng một nửa là vì kiếm đạo mà sống, một nửa là vì tông môn mà sống.
Mà hiện tại, nàng biết tương lai tông môn sẽ chán ghét nàng, mà nàng tin tưởng rằng kiếm đạo cũng không thể chém vỡ thế gian dơ bẩn này.
Thậm chí ngay cả hiện tại nàng ở cái viện này cũng chỉ là tạm thời.
Trì Kiếm Phong cũng là một phần của Vấn Kiếm Nhai, của sư tôn, không phải của nàng.
Thiên hạ rộng lớn, Tần Phất sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy bản thân dường như không có chỗ để đi, không có chỗ dung thân.
Nàng cầm kiếm không mục đích mà đi, cư nhiên bất tri bất giác liền đi tới phía sau núi của Dược phong. ()
Vừa mới đến sau núi, chóp mũi liền ngửi thấy một mùi hương, nàng lập tức nhớ tới lần trước Thiên Vô Tật cũng ở nơi này không coi ai ra gì mà nướng cá.
Tần Phất theo mùi hương tìm qua, quả nhiên thấy được Thiên Vô Tật.
Vẫn là ở bên cạnh rừng trúc kia, hắn đưa lưng về phía Tần Phất, giống như đang nướng cái gì đó.
Tần Phất rời khỏi thế gian quá lâu, có chút không nhớ rõ người phàm không có Tích cốc đan, một ngày rốt cuộc phải ăn bao nhiêu thứ, nhưng tựa hồ mỗi lần nàng tới đây, Thiên Vô Tật đều là đang ăn cái gì đó, làm cho nàng cảm thấy hắn suốt ngày không ngừng ăn.
Nàng tiến lại gần nhìn nhìn.
Hắn đang nướng một con thỏ.
Nàng lại nhìn một chút, hít hà một hơi.
“Thỏ ly hỏa của Cốc sư thúc.” Giọng nói của Tần Phất căng chặt.
Thiên Vô Tật quay đầu lại, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn khi thấy nàng đến, dựng lên một ngón trỏ ở trên môi, “Suỵt” một tiếng, nói: “Ai gặp thì có phần, chớ có lộ ra, thỏ ly hỏa này tuy rằng có chút hung mãnh, nhưng làm thức ăn coi như cũng đủ tư cách.”
Tần Phất: “…”
Nàng theo bản năng hạ thấp giọng nói, hỏi: “Ngươi nướng con thỏ này, Cốc sư thúc biết không?”
Khóe môi Thiên Vô Tật hiện ra một nụ cười, cũng học theo nàng mà hạ thấp giọng, gật gật đầu, nói: “Hẳn là biết.”
Tần Phất rất muốn hỏi, vì sao Cốc sư thúc còn chưa đến lột da ngươi.
Thiên Vô Tật giống như nhìn ra nghi hoặc của nàng, chớp chớp mắt, nói: “Có lẽ là Cốc Hàm Chân nuôi thỏ quá nhiều, cho nên không thèm để ý chuyện ta ăn một hai con?”
Sao có thể.
Thỏ ly hỏa vô cùng trân quý, mấy năm trước có một sư đệ ở Dược Phong không cẩn thận nuôi chết một con Thỏ Ly Hỏa bị Cốc sư thúc nổi trận lôi đình phạt quét sạch đường núi một tháng, mọi chuyện còn rõ ràng trước mắt.
Bất quá nếu Cốc sư thúc thật sự đã biết tiểu bạch kiểm này đang ăn thỏ của hắn nhưng vẫn chưa nói cái gì, như vậy chỉ có thể nói rõ Cốc sư thúc thật sự rất dung túng cái tên tiểu bạch kiểm này.
Nàng cảm thán: “Cốc sư thúc thật sự rất thương ngươi.” Con trai của bằng hữu cũng có thể đau đến như vậy, xem ra quan hệ giữa Cốc sư thúc và phụ thân của Thiên Vô Tật thật sự rất tốt.
Thiên Vô Tật chớp chớp mắt, tựa hồ nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì, nói: “Đúng, đáng tiếc phụ thân ta qua đời đã nhiều năm, Cốc Hàm Chân vô duyên gặp lại.”
Tần Phất “A” một tiếng, áy náy nói một tiếng xin lỗi.
Cô nhi của bằng hữu tốt, trách không được Cốc sư thúc đối với hắn đặc thù như vậy.
Thiên Vô Tật nhìn vẻ mặt như có điều suy nghĩ của thiếu nữ áo đỏ, thu liễm ý cười như có như không bên môi, mời nàng: “Thỏ rất nhanh sẽ chín, muốn nếm thử không?”
Đổi lại ngày thường nhất định Tần Phất sẽ không nếm.
Nhưng hôm nay, thứ nhất trong lòng đang mê mang, thứ hai vừa mới nhắc tới vong phụ của tiểu bạch kiểm kia, nếu lúc này lại cự tuyệt hắn thì giống như có chút không có tình người.
Vì thế Tần Phất lễ phép đồng ý.
Thịt thỏ được nướng cháy vàng, Tần Phất rút dao găm ra cắt một miếng nhỏ, cách mấy chục năm mới lại ăn thức ăn của người phàm, Tần Phất rụt rè nhấm nháp.
……
Sau đó nàng cảm thấy con thỏ này Cốc sư thúc nuôi quả thật không tệ, quả thật rất thích hợp làm nguyên liệu nấu ăn.
Hai người chia nhau ăn xong toàn bộ con thỏ, lúc này Tần Phất mới phục hồi tinh thần lại, theo bản năng nhìn Thiên Vô Tật.
Thiên Vô Tật giống như không nhìn thấy, tự mình thu thập đống lửa.
Tần Phất thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nói rốt cuộc tiểu bạch kiểm này vẫn có chút phong độ.
Sau đó nàng liền nghe thấy Tiểu Bạch Kiểm nói: “Đúng rồi, nếu ngươi đã ăn thỏ của ta, vậy ngày mai có thể cùng ta đi một chuyến đến Ma Uyên hay không, ta có một vị dược liệu lớn lên ở Ma Uyên, tính toán thời gian ngày mai không sai biệt lắm liền nở hoa, ta đang lo lắng không tìm được người cùng mình đi lấy.”
Tần Phất: “……”
Cho nên bữa cơm vừa rồi có phải là tiền công không?
Thiên Vô Tật giống như không nhìn thấy sắc mặt của nàng, chớp chớp mắt, nói: “Có vị dược liệu này, ngày kia ngươi có thể giúp ta chải chuốt kinh mạch, ta càng sớm khôi phục, có thể càng sớm giúp ngươi rút ra yêu khí.”
Tần Phất: “…”
Nàng lạnh giọng hỏi: “Ngày mai vào khi nào.”
Thiên Vô Tật nhếch lên một nụ cười: “Sáng sớm ngày mai ngươi đến sau núi.”
Tần Phất: “Thành giao!”
Từ sau núi trở về, trong lòng Trần Phất tràn đầy mê mang không biết làm sao lại ngoài ý muốn phai nhạt đi một chút.
Nàng nghĩ, mê mang cái gì, cho dù tệ như thế nào, vẫn chưa đến tình huống tồi tệ nhất, không phải sao?
Nàng trở lại tiểu viện của mình, vừa vào cửa liền thấy đồ vật đầy đất, ở giữa còn đặt một khối đá mài kiếm mà Tần Phất thường dùng khi luyện kiếm.
Trong viện, Trì Mặc ôm mèo nhỏ không có chỗ đặt chân, một bên đem đồ đạc đầy đất sửa sang lại phân loại, một bên bớt chút thời gian nói với Tần Phất: “Tần sư tỷ, đây là những đồ mà vừa rồi Tần sư huynh đưa tới, nói là dùng cho sư tỷ, hắn hình như có chuyện gì, ta nói sư tỷ không có ở đây hắn liền vội vàng trở về, sư tỷ muốn đi tìm sư huynh sao?”
Tần Phất nhìn thoáng qua, phát hiện ngoại trừ khối đá mài kiếm mà bản thân thường dùng ra, khắp nơi đều là dược liệu trân quý để dưỡng kinh mạch hoặc dùng để giảm đau.
Nàng nhớ tới lời thiếu niên nói ban ngày.
Ta khẳng định sẽ nghĩ biện pháp giúp sư tỷ.
Tần Phất rũ mắt xuống.
Nàng không cho Trì Mặc thu thập nữa, dùng một cái nhẫn trữ vật thu tất cả dược liệu vào, ngoại trừ khối đá mài kiếm kia.
Khối đá mài kiếm này là do Tần Chất vừa mới lên núi không bao lâu đã tự mình tìm đá giúp Tần Phất, nàng đã dùng mười mấy năm.
Trì Mặc lại hỏi nàng một lần nữa, có muốn tìm Tần sư huynh hay không.
Tần Phất nói: “Không cần.”
Nàng lại nhìn thoáng qua khối đá mài kiếm, nói: “Đem tảng đá này đặt ở phía sau sân đi, tạm thời ta không cần.”
Trì Mặc cho rằng trong khoảng thời gian này nàng phải chuyên tâm học Dược hoa kinh nên không quan tâm luyện kiếm, vì thế một bên cùng mèo nhỏ bị thương chưa lành đấu trí đấu dũng đòi xuống đất, một bên tranh thủ thời gian đáp ứng.
Tần Phất nhịn không được nở nụ cười.
TYT & Cá Voi team