Lam Diễm nghe được những biểu dương này, mừng thầm.
Chờ sau khi đi vào văn phòng, hắn bắt đầu mặt mày hào hứng, “Những lời nói này như viên đạn bọc đường, nghe thật vui.”
Doãn Tiểu Đao nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, nghi ngờ sở dĩ hắn bận bịuchuyện này, thật ra là vì lòng hư vinh. Hắn cả ngày du thử du thực(chơibời lêu lổng), đóng góp duy nhất là xây lại ký túc xá.
“Có lẽ đây chính là giúp người làm niềm vui.” Lam Diễm hồi tưởng lại vừa rồi ở dưới lầu nhận được những lời tán thưởng, không khỏi khoa trương”Đao thị vệ, tôi cảm thấy tôi đúng là một người tốt.”
“Ừ.” Doãn Tiểu Đao cũng không phủ nhận. So với rất nhiều nhị đại phúhung hăng càn quấy, hắn đã tốt lắm. Cô cùng hắn, tính ra đã tươngxử(sống chung cùng nhau) hơn nửa tháng, ấn tượng đầu tiên hắn cho côkhông tốt, là công tử bột sống phóng túng. Có điều sau khi tiếp xúc, côcảm thấy kỳ thực tính tình hắn không xấu. Chỉ là nói chuyện khó nghe,chưa từng làm những chuyện thực sự thương tổn người khác.
Lam Diễm nghe cô trả lời run lên, “Không nghĩ tới cô cũng cho là nhưthế.” Hắn bắt đầu xét lại chính mình không phải quá tốt bụng.
“Đúng thế.”
“Đao thị vệ, lại đây.” Hắn nghĩ tới một chuyện. Cha mẹ cô thất tráchnghiêm trọng, dạy dỗ lên một mụ nam nhân ngu ngốc. Cô không hiểu yêuđương. Hắn lo lắng cô sẽ có ý gì với hắn, vì vậy mau mau ngăn lại.
Doãn Tiểu Đao ngồi xuống ghế đối diện hắn.
“Rảnh rỗi vẫn là rảnh rỗi. Tôi sẽ hỏi cô một chút. “Lam Diễm dừng lại.Hắn rót cho mình chén nước sôi, sau khi làm nhuận hầu hỏi, “Cô biếtngười đẹp trai nhất xưởng là ai không?” Nếu như cô không trả lời đúng,hắn sẽ trực tiếp hất nước sôi qua.
“Ngài.” Cô trả lời vô cùng thẳng thán.
“Rất tốt, khiếu thẩm mỹ bình thường.” Hắn hài lòng với câu trả lời củacô. “Nhưng mà, tuy tôi là người đẹp trai, nhưng lại có một đống lớnkhuyết điểm, cô sau này tìm chồng nhất thiết phải chú trọng nội hàm.”Hắn đã nói thẳng thắn lắm rồi. Hắn không nội hàm, cô tuyệt đối đừng yêuhắn.
Doãn Tiểu Đao gật đầu, “Được.”
Lam Diễm hoài nghi cô rốt cục có hiểu hay không, vì vậy tiếp tục chỉ dạy cô, “Có đẹp đến thế nào cũng sẽ trở nên già. Đợi đến khi già, có đẹptrai hay không đều như nhau. Hơn nữa tôi còn nghèo như vậy.”
Cô không hiểu sao tự nhiên hắn lại nói chuyện này với cô, tuy nhiên vẫn trả lời, “Tôi biết.”
“Biết là tốt rồi. Phụ nữ sợ gả sai chồng, yêu đương nhất định phải cẩnthận.” Lam Diễm cảm thấy mình còn lo lắng cho tương lai của cô hơn cảcha mẹ.
Cô nghĩ hắn hẳn có ý tốt, gật đầu trả lời, “Được.”
Lam Diễm thoáng yên tâm, sao đó hết sức cảm thán, “Tôi đối với xem mặtthời buổi này rất tuyệt vọng.” Bởi vì hắn có nhiều đào hoa lắm, hơn nữađều là tranh cướp.
Cũng may công nhân nữ trẻ tuổi của nhà xưởng không nhiều, nên sau khi hắn đến không trở nên náo động.
Lam Diễm nghĩ, có thể cứ nhẹ như mây gió qua hết ba tháng.
Có điều, hiện thực không như vậy.
Mấy ngày sau, có một ít nhân viên ở nhà máy chính muốn tới khảo sátxưởng ống dẫn khói. Trước khi đổi chủ, công ty này đã hợp tác với LýDũng Hoa. Nghe nói mới thay đổi giám đốc nhà xưởng, bọn họ muốn đến đâyđể khảo sát đánh giá.
Thời điểm bọn họ tới nơi đã là mười một rưỡi, đúng thời gian ăn trưa.
Lam Diễm không muốn gặp, khoát tay từ chối, “Lý xưởng trưởng đi là được rồi. Tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ.”
“Lam xưởng trưởng.” Lý Dũng Hoa đã miễn dịch với lời nói của vị xưởngtrưởng này, tự mình khuyên nhủ, “Giám đốc Cù đặc biệt đến gặp ngài. Hơnnữa ngài ấy tương đối quen thuộc với hệ thống cung cấp điện, việc kéođường dây điện của ký túc xá có thể nhờ ngài ấy chỉ bảo.”
Sống lưng Lam Diễm trùng xuống, “Giám đốc Cù là nam hay nữ?” Hắn không biết sao nghe xong thấy nổi da gà.
“Nam.” Lý Dũng Hoa nghi hoặc vì sao lại hỏi giới tính.
Lam Diễm hạ thấp giọng, không muốn để Doãn Tiểu Đao nghe thấy, “Hắn sẽ không có xu hướng tính dục lạ thường gì chứ?”
“Chuyện này….” Trán Lý Dũng Hoa đổ mồ hôi, “Cũng không có vấn đề gì.”
Lam Diễm thở ra một hơi, “Vậy thì đi gặp một lát.”
Giám đốc Cù đúng là nam, đồng thời nhìn rất bình thường. Có điều, đicùng với hắn, còn có hai người phụ nữ, một người đàn ông. Một phụ nữtrong đó là quản lý Quách, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lam Diễm không hềche giấu chút nào. Một nhân viên nữ khác thì có nhiều hàm súc lắm.
Giám đốc Cù là giám đốc cơ điện, quản lý Quách là quản lý chi nhánh, cao hơn một cấp.
Lam Diễm nhìn thấy quản lý Quách thì không muốn nói nữa. Cô ta càng thân thiện, hắn lại càng yên lặng.
Quản lý Quách rất không thức thời, chỗ ngồi ăn cơm, cô ta vẫn ngồi xuống vị trí bên phải Lam Diễm.
Lam Diễm muốn trực tiếp ném cô ta ra ngoài.
Lý Dũng Hoa vui vẻ giới thiệu quy mô cùng công trạng của công xưởng.
Quản lý Quách nghe Lý Dũng Hoa, rồi liên tiếp hướng Lam Diễm đưa ra câu hỏi.
Lam Diễm lười biếng, “Có chuyện gì hãy để Lý xưởng trưởng nói rõ đi.”Hắn cũng không quay mặt về hướng quản lý Quách, chỉ hung hăng nhìn vềDoãn Tiểu Đao bên trái.
Quản lý Quách thấy hắn vẫn nhìn Doãn Tiểu Đao, mỉm cười hỏi, “Chủ nhiệmĐao, xưởng của các cô có sản xuất bản pha kính magiê không?”
“Không biết.” Doãn Tiểu Đao nghiêm túc như bình thường.
Lam Diễm vì câu trả lời của cô lườm một cái. Cô đúng là đồ ngốc, một trăm phần trăm.
Quản lý Quách kinh ngạc, “Không phải cô là quản đốc phân xưởng sao?”
“Chủ nhiệm Đao mới tới không lâu.” Lý Dũng Hoa cười ha ha, sao đó nói cụ thể với quản lý Quách, “Chúng tôi chỉ làm xi măng làm sẵn.”
Quản lý Quách kỳ quái nhìn Doãn Tiểu Đao, sau đó chuyển hướng sang LamDiễm, nghiêng người kề sát hắn,”Lam xưởng trưởng, công ty chúng ta___”
“Thật không tiện, tôi dị ứng nước hoa.” Lam Diễm ngoài cười trong không cười, tự xê dịch ghế ngồi sang bên trái.
Quản lý Quách lúng túng cười, ngồi thẳng.
Lam Diễm cũng không xê ghế trở lại. Hắn ngồi sát Doãn Tiểu Đao, cách hơi xa quản lý Quách.
Quản lý Quách hắng giọng một cái, “Vị trí của chủ nhiệm Đao hơi hẹp, mọi người có muốn ngồi rộng ra một chút.”
Doãn Tiểu Đao đang muốn động, Lam Diễm ngầm kéo vạt áo của cô. Hắn nháymắt ra dấu cho cô. Cô biết hắn muốn cô đừng nhúc nhích, nên cô cũng bấtđộng.
Quản lý Quách thấy động tác của Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao, trong lòngsinh nghi. Liền cố ý cười hỏi, “Chủ nhiệm Đao là người nơi nào nhỉ? Họnày rất đặc biệt.” Cô nghi ngờ Bách gia tính(trăm họ Trung quốc) khôngcó họ này.
“Tôi không họ___”
Doãn Tiểu Đao muốn giải thích chính xác họ tên của mình, lại bị Lam Diễm ngăn lại, “Cô ấy là dân tộc thiểu số.”
“Thì ra là vậy.” Quản lý Quách nở nụ cười, “Từ lúc gặp mặt đến giờ,không nghe được chủ nhiệm Đao nói mấy câu. Đều là Lam xưởng trưởng, Lýxưởng trưởng tranh trả lời. Các người rất chăm sóc công nhân nữ a.”
Lý Dũng Hoa xen vào hòa giải, “Chủ nhiệm Đao mới đến, mong mọi người lượng thứ.”
Giám đốc Cù cười nói, “Chủ nhiệm Đao quá cận thận rồi.”
Quản lý Quách cười cười, nhưng ngữ khí nói chuyện vẫn không thân thiện,”Phụ nữ dân tộc thiểu số, ở xưởng này cao quý như bà hoàng. Thật hâm mộchủ nhiệm Đao.”
Doãn Tiểu Đao không trả lời, vẫn là khuôn mặt thường thường.
Quản lý Quách thấy thế, vẻ mặt ẩn hiện tức giận, “Chúng ta thật tâm hợptác. Nhưng bây giờ tôi nghi ngờ chủ nhiệm Đao không chỉ thiếu kiến thứcvề ống dẫn khói, còn không hiểu lễ phép.”
Lời này vừa nói ra, Lam Diễm không vui.
Đây là chủ nhiệm trong xưởng của hắn, lúc nào đến lượt người khác nói ba nói bốn.
Đánh chó còn phải xem mặt chủ đây.